Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 153 : Sinh tử chi cổ

Ngày đăng: 00:43 19/04/20


Mộc Tịch Bắc nhíu lại lông mày, còn chưa mở miệng, mũi tên của An Nguyệt Hằng cũng đã phá không mà ra, một mũi tên đâm xuyên qua thân thể nhỏ bé ấy.



Ma ma ôm hài nhi bị dọa sắc mặt trắng bệch, không có một tia huyết sắc, hai tay đang ôm đứa bé trong ngực không ngừng run rẩy, đôi môi thật dầy cũng run rẩy không ngừng, dường như nhận lấy kinh hãi cực độ.



Lại nhìn hài nhi trắng nõn đáng yêu trong ngực vừa rồi còn phát ra tiếng khóc to rõ, nhưng chỉ trong chớp nhoáng này, lại đột nhiên tràn ra máu tươi, cánh tay nhỏ bé kia chẳng qua mới lớn hơn mũi tên thô kia một vòng, khuôn mặt nhỏ béo múp míp còn chưa đoán được hình dáng tương lai, nhưng sinh mệnh nhỏ bé này lại chợt kết thúc bởi một mũi tên, trong nháy mắt không còn hơi thở.



Ma ma kia thất kinh ngã ngồi xuống đất, nhìn đứa bé không cẩn thận bị mình ném xuống đất, giống như bị dọa choáng váng.



Thế giới tại thời khắc này bỗng nhiên yên tĩnh hẳn, Ngũ Thanh Thanh cũng không còn giãy dụa và la hét nữa, mà là an tĩnh lại, sững sờ nhìn một cục nho nhỏ được bao bọc vô cùng tinh xảo nằm dưới đất, đó là đứa con mà nàng trải qua gian khổ mang thai mười tháng sinh hạ, là kết tinh tình yêu của nàng và hắn, thế nhưng hôm nay, hắn lại tự tay giết con của bọn họ!



" Ô ô ô! " Lấy lại tinh thần Ngũ Thanh Thanh kịch liệt gào thét, sợi tóc dính trên gương mặt, vết máu cộng cả mồ hôi mịn, một đôi mắt giống như ác lang, muốn khắc sâu hai người trước mắt vào trong đầu của mình.



Mộc Tịch Bắc cau lại lông mày, nhưng không có mở miệng, có lẽ đây chính là báo ứng đi, đã từng nàng cũng chịu hết thảy khổ sở, bây giờ lại lặp lại rơi vào trên người nữ tử này, có lẽ năm đó, lúc nàng ta diễu võ giương oai hưởng thụ tất cả những thứ thuộc về mình, nhất định chưa từng nghĩ tới sẽ có một màn hôm nay.



Hoặc là năm đó, An Nguyệt Hằng mang kiệu tám người khiêng, mũ phượng khăn quàng vai cưới nàng ta vào tận Vương phủ, thề non hẹn biển với nàng ta, nàng ta cũng chưa từng nghĩ rằng cuối cùng mình lại thành Tịch Tình kế tiếp, có được càng nhiều, thì mất đi cũng càng nhiều.



Mộc Tịch Bắc thu hồi ánh mắt, mình năm đó, hai bàn tay trắng, cho nên cho dù bị mất đi, chẳng qua cũng chỉ một mình thôi, nhưng Ngũ Thanh Thanh lại có được quá nhiều, cho nên thời điểm mất đi mới có thể càng đau hơn, tựa như ngã xuống đất bằng có lẽ là không đau, nhưng càng đứng ở chỗ cao, thì cú ngã này sẽ càng hung ác hơn, gân cốt đứt gãy.



Tiếng gió nhẹ nhàng gào thét, dường như đang vì một màn hổ dữ ăn con mà tấu lên một khúc bi ca.



Gió nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc Mộc Tịch Bắc, mà nam nhân bên cạnh thì lại vẻ mặt bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng nói: " Không biết Bắc Bắc thấy được thành ý của ta chưa? Hay còn muốn tiếp tục? "



Mộc Tịch Bắc cười như không cười nhìn An Nguyệt Hằng, trong mắt mang theo đồng tình, lắc đầu: " Không cần."



An Nguyệt Hằng vung tay lên, để cho người ta mang Ngũ Thanh Thanh xuống dưới, Mộc Tịch Bắc biết, cho dù hôm nay Ngũ Thanh Thanh còn sống, nhưng dựa theo tính tính diệt cỏ tận gốc của nam nhân này, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta, kết quả là, nàng ta chung quy là không thoát được cái chết.



" Không biết Bắc Bắc có hài lòng với thành ý của ta không? " An Nguyệt Hằng lại mở miệng, dường như đang khao khát đáp án của Mộc Tịch Bắc.



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nghiêng người đi qua: " Thành ý của Vương gia ta tất nhiên cảm nhận được, nhưng ta lại không có ý định tiếp nhận Vương gia."



Trong mắt An Nguyệt Hằng dần hiện lên một tia tức giận hiếm thấy, nàng rốt cuộc còn muốn hắn như thế nào, hắn vì nàng ngay cả con ruột cũng không cần, vậy mà nàng đến cuối cùng lại không có ý định tiếp nhận mình?



Mộc Tịch Bắc trực tiếp đi về phía trước, cũng không để ý tới An Nguyệt Hằng đang dại ra, dường như muốn rời khỏi Nhiếp Chính vương phủ.



" Ngươi đang đùa giỡn Bản vương? " An Nguyệt Hằng rốt cục mở miệng, trong giọng nói lại mang theo không cam lòng cùng lửa giận ngập trời!



Mộc Tịch Bắc cũng không quay đầu: " Vương gia lời nói này không công bằng rồi, hổ dữ còn không ăn thịt con, thế nhưng vương gia bây giờ ngay cả con của mình đều không cần, cái này khiến ta làm sao dám tin tưởng Vương gia là thật tâm với ta?"



An Nguyệt Hằng tiến lên hai bước nắm chặt Mộc Tịch Bắc, không cho nàng tiếp tục rời đi, Mộc Tịch Bắc dừng bước lại cùng hắn đối mặt, đại mi cau lại, thể hiện nàng đang không vui: " Vương gia đây là ý gì?"



" Ta nói rồi, với nàng, ta là thật tâm." An Nguyệt Hằng lại mở miệng, trong giọng nói đúng là nghiêm túc trước nay chưa từng có, hắn không phủ nhận cho dù cho tới bây giờ hắn vẫn như cũ đang tính toán thế lực Tướng phủ, nhưng hắn lại chưa từng thật tình với một nữ tử nào như vậy.



" Vương gia đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng ta tự nhận sẽ không tin tất cả. " Mộc Tịch Bắc âm thanh lạnh lùng nói.



" Vậy nàng muốn như thế nào mới có thể tin tưởng Bản vương? " An Nguyệt Hằng lại mở miệng.



Mộc Tịch Bắc nhìn chằm chằm hai mắt An Nguyệt Hằng, từng câu từng chữ mở miệng nói: " Lời của ngươi nói, ta một chữ cũng sẽ không tin!"



" Mộc Tịch Bắc! "



An Nguyệt Hằng rốt cuộc nổi giận, bóp chặt Mộc Tịch Bắc không chịu buông tay.



Mộc Tịch Bắc nâng lên một cái tay khác, gạt mạnh tay An Nguyệt Hằng khỏi người mình, tiếp tục nói: " Vương gia ngay cả nhi tử của mình đều không yêu, ta lại có tài đức gì, cho rằng vương gia sẽ yêu ta? Cái này chẳng phải là thiên đại chê cười?"
" An Nguyệt Hằng, ngươi cái tên điên này, ngươi cái tên điên này! Ngươi giết con của ta, ngươi giết con của ta. Ta hận ngươi. Ta hận ngươi. " Giọng nói của Ngũ Thanh Thanh mới đầu là khàn cả giọng, sau đó dần trở nên hữu khí vô lực, mặt mũi tràn đầy nước mắt cũng tìm không thấy thương tiếc lần gặp đầu tiên, khi vẻ ngoài mà Ngũ gia tỉ mỉ tạo nên bị xé rách, ngoại trừ một bộ túi da tốt, thì các nàng cũng chẳng có gì khác biệt so với những nữ tử khác.



An Nguyệt Hằng có chút chán ghét cau lại lông mày, những ngày này hắn thật sự là chịu đủ nữ nhân này, động một chút lại bày ra một bộ dáng ủy khuất yếu đuối, hắn mỗi ngày đều phải ở trong tranh đấu sáng tối cố gắng sống sót, thế nhưng về đến trong nhà, vẫn còn phải an ủi nữ tử mảnh mai này, ngẫm lại liền cảm thấy phiền chán trước nay chưa từng có.



" Còn không mau dẫn người đi! " An Nguyệt Hằng lạnh lùng nói.



Rất nhanh liền có người mang Ngũ Thanh Thanh đi, cũng không ngăn cản được nàng ta ôm lấy đứa con toàn thân đầy máu đã chết của mình.



Đương nhiên, Ngũ Thanh Thanh sẽ không tiếp tục được mang về phòng ngủ Vương phi xa hoa, trong Nhiếp Chính Vương phủ to như vậy, tất cả mọi thứ tốt đẹp rốt cuộc đều không còn một chút gì liên quan đến nàng ta nữa, từ nay về sau nàng ta bị ném vào một viện tử hoang vu lạnh lẽo, tự sinh tự diệt, cho đến khi chết đi, cũng sẽ không có người vào xem.



Mộc Tịch Bắc đi ra Nhiếp Chính vương phủ, bước chân trống rỗng, suýt nữa đứng không vững, Thanh Từ cùng Phó Dĩ Lam vội vàng đỡ lấy nàng, Mộc Tịch Bắc cố gắng bình phục tâm tình, nhưng vẫn không thể ức chế phun ra một ngụm máu tươi.



" Tiểu thư! " Thanh Từ lo lắng gọi nàng.



Mộc Tịch Bắc khoát khoát tay, đi tới xe ngựa của Tướng phủ.



Nàng có thể không quan tâm thời gian của mình không nhiều, thậm chí vì có thể tiếp tục được ở bên Ân Cửu Dạ, mà sẽ từ bỏ cừu hận, chỉ cầu qua loa sống sót.



Nhưng nàng không thể không quan tâm mạng của Ân Cửu Dạ lại bị Ngũ Lưu Ly nắm trong tay, càng không thể không quan tâm, đời này các nàng vĩnh viễn cũng không thể ở bên nhau.



Cho dù không thể ở bên nhau, cho dù không thể yêu nhau, cho dù cách xa thiên sơn vạn thủy, nàng cũng muốn hắn còn sống, nàng cũng muốn hắn sống thật khỏe mạnh.



Một giọt nước mắt từ trong mắt Mộc Tịch Bắc rơi xuống, không có chảy xuống theo gương mặt, mà là trực tiếp rơi xuống vạt áo trong không trung, phát ra một tiếng tách, trên lông mi ẩm ướt, nhẹ nhàng run rẩy.



Nàng còn nhớ bọn nàng đã từng nói phải ở bên nhau đến đầu bạc răng long, cũng nhớ rõ bọn nàng tay trong tay nói muốn cùng nhau xem tế thủy trường lưu.



Ân Cửu Dạ, ta rất muốn có thể mãi được dựa vào lồng ngực của chàng đếm sao trên trời, ta cũng rất muốn có thể sinh cho chàng hai đứa con thông minh đáng yêu, ta cũng rất muốn có thể ở bên cạnh chàng đến già, nhìn tóc của chàng dần dần bạc trắng, nhìn mặt của chàng mọc ra từng nếp nhăn.



Nhưng mà, chàng xem, dường như ông trời cũng không cho chúng ta ở bên nhau, cũng không biết cổ của Ngũ Lưu Ly có ở trên người của chàng hay không, cũng không biết ta có thể sống được đợi đến ngày lại nhìn thấy chàng hay không, nếu như, cuối cùng có một ngày, chúng ta ở hai đường chân trời, thì hãy nhớ, tình yêu của ta vẫn còn ở đây, chưa từng tiêu tán.



Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng vuốt ve Thanh ngọc trong tay, phía trên có khắc tên của hắn, một cái tên không được ai biết, giống như sự tồn tại của hắn, từ đầu đến cuối yên lặng ở trong đêm tối.



Yên lặng một lát, Mộc Tịch Bắc đột nhiên mở ra hai mắt, mắt đầy hàn quang, nàng biết, chiến tranh, cho tới bây giờ đều không có người có thể toàn thân trở ra! Không có đao không nhuốm máu, không có binh sĩ không bị tàn sát, không có tướng sĩ không bị ngã xuống ngựa, cũng không có Vương không bị thương!



Nếu bây giờ một cước đã bước vào vũng bùn, như vậy thì hãy lấy mạng đến đọ sức, An Nguyệt Hằng, ngươi hủy đi hạnh phúc của ta, như vậy chúng ta chính là không chết không dừng!



Xe ngựa một đường lắc lắc ung dung trở lại Tướng phủ, sắc mặt Mộc Tịch Bắc luôn trắng bệch, khiến cho Thanh Từ và Phó Dĩ Lam rất lo lắng, Phó Dĩ Lam cũng an tĩnh không có mở miệng trêu chọc.



Lúc trở lại Tướng phủ, người trong Tướng phủ lại làm cho Mộc Tịch Bắc kinh ngạc giật mình, bởi vì nam nhân cao lớn ra đón nàng không phải người khác, mà là Bắc Yến vương nàng đã từng gặp qua hai lần.



Bắc Yên vương đầu tiên là gật gật đầu với Phó Dĩ Lam, mà Phó Dĩ thì nhu thuận kêu một tiếng: " Cha. "



Bắc Yên vương vừa nhìn đã thấy sắc mặt Mộc Tịch Bắc trắng bệch, nhưng vẫn trầm giọng nói: " Cha ngươi đã rời đi, để cho ta lưu lại giúp ngươi một tay."



Tâm tư Mộc Tịch Bắc khẽ nhúc nhích, tạm thời gác lại chuyện vừa rồi ra sau đầu, xem ra Hoàng đế đã rời kinh.



------ Đề lời nói với người xa lạ ------



Khụ khụ... Ta lăn lộn đầy đất cầu phiếu phiếu ~ Nhìn ta chuẩn bị kiểm tra còn kiên trì viết nhiều như vậy. Cảm động chứ. Cảm động chứ. Phiếu phiếu phiếu, muốn muốn ~!



Ta nhớ trước đó có bé nói không nhìn ra An Nguyệt Hằng có chỗ nào lợi hại... Xem đi. Khó chơi chưa khó chơi chưa! Tính kế sâu bao nhiêu.