Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 161 : Bắc Bắc vào cung
Ngày đăng: 00:43 19/04/20
Có con ngựa ở bờ sông cúi đầu uống nước, có con thì đang gặm cỏ xanh nhuốm máu trên mặt đất, từng đàn liệt mã chém giết trên chiến trường tại thời khắc này nháy mắt đều yên tĩnh lại.
Tướng sĩ không bị thương thì ngồi trên mặt đất thở hổn hển, bị thương thì cúi đầu dùng răng cắn băng vải, đem vết thương quấn chặt, còn có một số thì nằm chổng vó trên mặt đất, không cố kỵ gì, ngước nhìn bầu trời, sau khi từ trong núi long đất lở thoát ra, rốt cuộc cảm thụ được trời đất quay cuồng.
Kèn lệnh tiến quân rất nhanh được thổi lên, người ngựa hình thái khác nhau, rối rít trở về đơn vị, đội ngũ rải rác trong nháy mắt trở nên có trật tự, sát phạt quyết đoán, mang theo quyết tâm cùng khí phách thẳng tiến không lùi.
Mộc Tịch Bắc cưỡi ngựa một lần nữa về tới trước đội ngũ, giơ lên cờ xí trong tay: " Hôm nay, chúng ta nhất định phải đoạt lại Hoa Thành, Kính Thành đã bị mất trước đó, đem mảnh đất đã bị phản tặc chia cắt từng tấc một đoạt về!"
Huynh muội Phó Thành Uyên hai mắt đỏ bừng, trở nên trầm mặc không thôi Triệu Loan Kiệt, còn có Thanh Từ cùng Ân Mạc Ly, đều cưỡi ngựa đi theo phía sau Mộc Tịch Bắc, nhìn hàng binh mã không nhìn thấy cuối trước mặt, trong lòng sinh ra vài phần kích động cùng chờ mong, bọn hắn nhất định có thể lấy lại đế đô!
Tiếng đao kiếm leng keng đồng loạt cắt qua chân trời, âm thanh chỉnh tề của áo giáp cũng không dứt bên tai, hơn hai trăm vạn đại quân cơ hồ gấp đôi binh mã của An Nguyệt Hằng, đoạn đường này, rốt cuộc không còn điều gì e ngại nữa.
Mộc Tịch Bắc biết, hai trăm vạn binh mã, cơ hồ là tất cả binh lực của Bắc Yến, cho nên lần này rời đi, đất Bắc Yên liền trần trụi trong không khí, không thiếu được bị người nhìn chằm chằm, nhưng nếu Phó Thành Uyên đã dám làm như vậy, chắc hẳn cũng đã lấy toàn bộ tính mệnh thân gia để đặt cược rồi.
Hơn hai trăm vạn binh mã cùng nhau tiến về Đế đô, gót sắt dễ dàng đạp phá thành trì mà An quân đánh chiếm trước đó, thế như chẻ tre, so với trong tưởng tượng lại càng dễ dàng hơn, An quân đóng tại vài toà thành trì, trong nháy mắt liền quân lính tan rã, chỉ vừa nhìn thấy khói báo động nơi vạn dặm xa xa, nháy mắt liền cảm thấy hai chân run lên, hơn nữa nhân mã lưu lại thủ thành căn bản không có bao nhiêu, lại nghe nói Mộc Tịch Bắc làm cho An quân liên tiếp mất đi mấy vị tướng soái, nên nhất thời ai cũng không có tâm tư ham chiến.
Mà Mộc Tịch Bắc đối đãi với bộ hạ của An quân lại áp dụng sách lược, người đầu hàng thì không giết, cho nên đội ngũ trong nháy mắt ngày càng lớn mạnh.
Trải qua hai ngày chém giết liên tục, Mộc Tịch Bắc dẫn đầu đại quân cấp tốc đoạt lại thành trì bị mất trước đó, hơn hai trăm vạn đại quân cùng năm mươi vạn đại quân mà Hoàng đế phái đến tụ họp ở ngoài cửa thành Đế Đô, trong nháy mắt, phía bắc liền trở thành doanh địa canh phòng nghiêm ngặt như thùng sắt, thậm chí đã chiếm cứ nửa giang sơn Tây La.
Mộc Tịch Bắc đứng trên một PhongHỏa Đài ở ngoài cửa Đế đô hai trăm dặm, xa xa nhìn cảnh tượng trong thành Đế đô.
(Phong hoả đài (đài đốt sáng để làm tiêu)
Giờ phút này An Nguyệt Hằng đã từ Nhiếp Chính Vương phủ chuyển vào hoàng cung, mặc dù chưa xưng đế, nhưng lại lấy thân phận Nhiếp Chính vương xử lý triều chính, bởi vì trước đó rất nhiều tâm phúc đã bị Mộc Tịch Bắc giết chết, cho nên hắn vì muốn có được càng nhiều người ủng hộ, hình thành một tiểu triều đình, chỉ có thể tận lực đề bạt người ủng hộ.
" Vương gia, mấy tòa thành chiếm được trước đó, đều, đều đã... " Một tướng sĩ chạy đến sau lưng An Nguyệt Hằng sắc mặt xấu hổ mở miệng nói.
An Nguyệt Hằng hai tay chắp sau lưng, đứng ở bên một hồ nước trong hoàng cung, ngón tay đeo nhẫn ngọc từ đầu đến cuối xoay xoay hai ngọc thạch cầu mượt mà, phát ra tiếng ma sát tách tách.
Nghe thấy lời của tướng sĩ, An Nguyệt Hằng dừng lại động tác trên tay, hai tay hơi nắm chặt, không có mở miệng.
Kỳ thật hắn đã sớm nhận được tin tức, nhưng hơn hai trăm vạn đại quân binh lâm thành hạ, nhân mã trong tay hắn lại đã hao tổn đến giờ chỉ còn hơn một trăm vạn, lại phải song tuyến tác chiến, cho nên quyết không có khả năng phái binh chi viện cho mấy toà thành kia.
" Vương gia, bước kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ? " Tướng sĩ kia mở miệng dò hỏi.
An Nguyệt Hằng cau mày nói: " Ngươi lui xuống trước đi."
Tướng sĩ kia muốn nói lại thôi, cuối cùng không có mở miệng, chỉ im lặng lui xuống.
An Nguyệt Hằng nhìn cung điện vàng son lộng lẫy này, hết thảy xa hoa tuyệt mỹ tựa như mộng cảnh, đình đài lầu các, điêu lang ngọc thế, hết thảy đều không chân thực như vậy, nhưng bây giờ, tất cả lại đang ở dưới chân mình.
An Nguyệt Hằng xoay người từng bước một đi về phía đại điện, đi ngang qua nhà thuỷ tạ tinh mỹ, nhìn Lưu Thương Khúc Thủy từng chút chảy xuôi, nhìn trên mỗi một tòa lầu các bát giác phân biệt ngồi xổm một con sư tử màu vàng, nhìn Kim Long Ngọc Phượng có thể dễ dàng thấy được trên cột đình, An Nguyệt Hằng cảm thấy không có gì chân thực hơn so với việc đem những vật này nắm chặt ở trong tay mình.
Đi vào đại diện mà bình thường vẫn vào triều, An Nguyệt Hằng đứng ở trước cửa điện, long ỷ ( ghế rồng) điêu khắc Kim Long được khảm nạm vô số bảo thạch rõ ràng phản chiếu trong mắt hắn.
Hai bên cung nữ thái giám đều cúi thấp mắt, không người nào dám ngăn cản hắn, hắn từng bước một đi về phía trước, đứng ở vị trí mà ngày bình thường mình vẫn đứng, chỉ thoáng dừng lại, liền nhấc chân bước lên bậc thang, từng bước một, khoảng cách đến vị trí long ỷ càng ngày càng gần.
An Nguyệt Hằng đột nhiên thả lỏng tay ra, nhìn cặp mắt rõ ràng của Mộc Tịch Bắc, cười nói: " Vậy ngươi cứ từ từ mà xem, dáng vẻ Bản vương có được thiên hạ này!"
Mộc Tịch Bắc cười lạnh không nói nữa, cũng không để ý tới An Nguyệt Hằng, xoay người đi vào cửa động kia.
" Thế tử, Vĩnh Dạ quận chúa cứ như vậy đi theo An Nguyệt Hằng? Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? " Một thị vệ bên cạnh Phó Thành Uyên mở miệng hỏi.
" Về trước rồi nói. " Phó Thành Uyên thấp giọng, đến khi đám người An Nguyệt Hằng lần nữa biến mất ở trước mắt, Phó Thành Uyên mới đứng dậy.
Hắn thật sự là đánh giá thấp An Nguyệt Hằng, bọn hắn đều cho rằng An Nguyệt Hằng thật sự có ý đồ với nửa giang sơn phía sau mình, lại quên rằng, An Nguyệt Hằng có thể làm được đến vị trí này, làm sao lại không chú ý đến gian tế bên cạnh mình được.
Vốn A Tam là một nước cờ có lợi nhất cho bọn hắn, nhưng nay xem ra lại thành người áp chế Mộc Tịch Bắc, bây giờ Mộc Tịch Bắc ở trong tay An Nguyệt Hằng, tất cả kế hoạch cũng bị làm rối loạn, muốn tiến công Đế đô vô hình lại thêm vài phần khó khăn.
Lại nghĩ đến hai trăm vạn đại quân của mình, tập trung ở xung quanh Đế đô, thật sự là khó khăn, dù sao lương thực chính là đại sự hạng nhất, cho nên bây giờ cần cẩn thận suy nghĩ động tác kế tiếp mới được.
Phó Thành Uyên mang theo một đội mai phục rất nhanh liền rút về doanh trướng, mọi người vừa thấy Mộc Tịch Bắc không có trở về, cả đám đều lo lắng mở miệng hỏi thăm tình huống.
" An Nguyệt Hằng quả thật là xảo trá! Là ai nói hắn là muốn mưu đồ nửa giang sơn phía sau chúng ta. " Ân Mạc Ly có ý đồ riêng mở miệng nói.
Phó Thành Uyên nhìn về phía Ân Mạc Ly cười nhạo một tiếng, chỉ nói: " Ta nhớ lúc ấy Nam Yến Vương thế tử cũng không phản đối, chẳng lẽ ý tứ không phải là đồng ý? Hay là nói đường đường Thế tử, vậy mà chỉ có bản lĩnh mã hậu pháo!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ân Mạc Ly đỏ lên, hắn không thô tục bằng Phó Thành Uyên, nên đương nhiên cũng không nói lại y.
" Được rồi, bây giờ Quận chúa bị An Nguyệt Hằng mang đi, chúng ta chỉ có thể ở đây chờ, nhưng nếu cứ chờ đợi như vậy, cũng không phải cách? " Phó Dĩ Lam mở miệng nói.
Triệu Loan Kiệt mấy ngày liền trầm mặc rốt cuộc mở miệng nói: " Có lẽ Quận chúa đã sớm dự đoán được."
Mọi người đều dừng mắt trên người hắn, Triệu Loan Kiệt chỉ cúi đầu nói: " Ngày đó Quận chúa tìm chúng ta thảo luận kế hoạch tác chiến, từng dặn qua chúng ta phải giữ kín kế hoạch, không được để lộ mảy may, nhưng ta cuối cùng vẫn để lộ cho Ngũ Tư Tư, vốn cho rằng là đại sự xấu, nhưng trên thực tế Quận chúa lại sớm đoán được, biết ta nhất định sẽ đem tin tức này nói cho Ngũ Tư Tư, Quận chúa liền tương kế tựu kế, đại hoạch toàn thắng."
Sau khi mọi người ngẫm nghĩ một lát liền gật đầu, không nói gì, Triệu Loan Kiệt chỉ trần thuật sự thật, lại là sự thật có khả năng nhất, nhớ lại lúc trước Mộc Tịch Bắc đề nghị mai phục, hình như Mộc Tịch Bắc cũng không hoàn toàn đồng ý, nghĩ đến là nàng cũng đã sớm hoài nghi việc này rồi.
Lúc này, Thanh Từ lại nhấc lên màn cửa đi đến, trong tay cầm một phong thư, nhìn mọi người vây quanh bàn dài mở miệng nói: " Đây là thư chủ tử bảo ta giao cho các ngươi."
Phó Dĩ Lam giành lấy trước nhất, lập tức xé phong thư ra xem, sau đó một chưởng đập thư vào trên mặt bàn, mở miệng nói: " Quả nhiên Quận chúa đã sớm đoán được! "
Phó Thành Uyên, Ân Mạc Ly và Triệu Loan Kiệt đều cầm lấy thư, cẩn thận xem, cuối cùng thở mạnh một hơi, ngồi lại trên ghế.
Mà một mặt khác, Mộc Tịch Bắc bị dẫn vào hoàng cung, được sắp xếp ở trong Phượng Tường điện, vô cùng lộng lẫy, hết thảy hết thảy là xa xỉ nàng chưa từng thấy qua, nhìn Dạ Minh Châu to lớn treo cao trên đỉnh đầu, nàng cảm thấy, nếu kiếp trước, An Nguyệt Hằng không giết nàng, có lẽ nàng thật sự sẽ ngây ngốc đi theo hắn cùng nhau lật đổ vương triều này, thành lập Đế quốc thuộc về hắn, mỗi khi ngẫm lại, nàng đều cảm thấy thoải mái, tựa như tận mắt nhìn thấy nam nhân của mình trở thành một sự tồn tại mà không ai trong thiên hạ này có thể với tới được.
Nhưng cũng không biết vì sao, nàng và hắn lại đi tới một bước như hôm nay, hắn từng bước một leo lên trên cao, nàng lại đang từng bước phá hủy bậc thang của hắn, chờ đợi một ngày kia khi hắn leo lên đỉnh cao nhất, liền đạp hắn một cước thật mạnh, nhìn hắn mình đầy thương tích ngã xuống đất, mãi mãi không thể đứng lên.
Ngón tay trắng thuần nhẹ nhàng xoa lên phi phượng kim sắc trên vách tường, từng chút phác hoạ hình dáng của nó, nàng từ đầu đến cuối đều không thể hiểu được, rốt cuộc vì sao quyền thế lại có lực hấp dẫn lớn như vậy, khiến cho người ta chỉ vì nó mà có thể vứt bỏ hết thảy.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Cầu phiếu của các bé hội lâu năm~ Miễn phí ném đát~