Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 162 : Đại điển đăng cơ
Ngày đăng: 00:43 19/04/20
Mộc Tịch Bắc bị giam lỏng tại Phượng Tường điện, ngoại trừ bị hạn chế tự do ai cũng không được gặp và không được bước ra Phượng Tường điện nửa bước thì chi phí ăn mặc tất cả đều là tốt nhất.
Dưới sự yêu cầu của Mộc Tịch Bắc, A Tam được phép ở tại Phượng Tường điện, chỉ là giống với Mộc Tịch Bắc, bị rất nhiều cao thủ âm thầm giám thị nghiêm ngặt.
Mộc Tịch Bắc ở trong Phượng Tường điện bày cờ, A Tam mặt không thay đổi đứng ở sau người nàng, không có một chút biểu tình, mà An Nguyệt Hằng cũng đang ở trong Ngự Thư phòng xem bản đồ, phía dưới tụ tập quần thần.
Hai người ở cùng thời gian, khác địa điểm, lại đều đang suy tư về bước kế hoạch tiếp theo.
" Thả ra tin tức, ba ngày sau cử hành đại điển đăng cơ, sắc lập Mộc Tịch Bắc làm hậu. " An Nguyệt Hằng ngẫm nghĩ một lát rốt cục mở miệng.
" Vương gia? Mộc Tịch Bắc rõ ràng là nữ nhi của Mộc Chính Đức, tại sao có thể sắc phong nàng ta là hoàng hậu, hơn nữa mặc dù trước đó hai trận ôn dịch đã thu về cho Vương gia rất nhiều nhân tâm, nhưng bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt nhất. " Lư Dẫn Minh cau mày mở miệng, dường như nói ra tiếng lòng của rất nhiều người.
Dù sao trên triều cũng có rất nhiều người không ưa Mộc Chính Đức, ngày thường lại bởi vì quan hệ giữa An Nguyệt Hằng và Hoàng đế mà không ít lần đối nghịch với Mộc Chính Đức, nhưng bây giờ chính mình đặt tính mạng thân gia cùng An Nguyệt Hằng mưu phản, kết quả lại muốn phong nữ nhi Mộc Chính Đức làm hậu, Mộc Chính Đức chẳng hề làm gì, cuối cùng vẫn cưỡi trên đầu của bọn hắn, cục tức này ai mà nuốt trôi.
Mấy tên đại thần khác cũng nhao nhao phụ họa nói:" Đúng vậy, vương gia, bây giờ đại quân sắp đánh vào, nếu như xưng đế vào lúc này..."
" Lúc này xưng đế, vậy bọn hắn dẫn binh vào thành thì sẽ là nghịch tặc. " Một tên đại thần khác mở miệng nói.
Các đại thần chia làm hai phái, một phái tán thành một phái phản đối, sau một hồi nghị luận, cuối cùng dần dần lắng lại, tất cả đều nhìn về phía An Nguyệt Hằng ngồi ở thượng thủ.
An Nguyệt Hằng rốt cục cũng mở miệng giải thích: " Sắc phong Mộc Tịch Bắc nữ nhi Mộc Chính Đức làm hậu, thứ nhất có thể làm cho Hoàng đế sinh lòng nghi ngờ với Mộc Chính Đức, nữ nhi của ông ta thành hoàng hậu của ta, cho dù Mộc Chính Đức có một trăm cái miệng, cũng vô pháp đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, mà Hoàng đế nhất định sẽ thừa cơ thu hồi quyền thế trong tay ông ta."
Mọi người đều gật đầu, đúng là như thế, Mộc Chính Đức công khai là trung với Hoàng đế, vậy mà giờ nữ nhi của ông ta lại thành Hoàng hậu của người mưu phản, điều này sẽ khiến cho ông ta ở trước mặt Hoàng đế nhất định không có quả ngon để ăn.
An Nguyệt Hằng thấy vậy, tiếp tục nói: " Thứ hai, sắc phong Mộc Tịch Bắc làm hậu, những người đóng quân ở ngoài thành nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế ngăn cản, nhưng binh mã của chúng ta chiếm đóng cả trong lẫn ngoài thành, bọn họ cũng không dám tùy tiện phát binh, chỉ dám điều một bộ phận nhân mã, nghĩ cách lẻn vào Đế đô, phá hư buổi đại điển này."
" Ý của Vương gia là, bọn họ sẽ phân tán binh mã, mang theo mấy vạn nhân mã tập kích Hoàng cung, nhiễu loạn đại điển, ở trên đại điển động thủ. " Một đại thần đầu óc xoay chuyển cũng nhanh.
An Nguyệt Hằng gật đầu: " Đúng là như thế, chúng ta chỉ cần đặt sẵn mai phục, một khi bọn họ mang binh lẻn vào, chúng ta liền có thể một lưới hốt gọn, một khi những tướng lãnh này bị bắt làm tù binh, trăm vạn đại quân sẽ như rắn mất đầu, hoang mang bối rối, chúng ta chỉ cần tiến đánh một cách thoả đáng, bọn họ nhất định quân lính tan rã."
Mọi người rối rít gật đầu, tuy nhiên vẫn có đại thần còn lo lắng: " Nhưng mà vương gia, ở trên phương diện nhân số thì binh mã chúng ta vẫn ở thế yếu, nếu thật sự bùng nổ chiến tranh, chúng ta nhất định sẽ tổn thất nặng nề."
An Nguyệt Hằng giơ tay lên nói: " Điểm ấy không cần lo lắng, ta đã cho người liên hệ với Thanh Quốc và Đồng La Quốc, khoảng cách giữa hai nước đến Bắc Yến mặc dù có xa, nhưng cũng không phải xa lắm, hiện nay đất Bắc Yên đang trống trơn, cho dù có cường hãn hơn nữa, sợ là cũng khó mà ngăn cản Thanh Quốc cùng Đồng La tiến công."
Đại thần kia nhãn tình sáng lên: " Vương gia quả thật là thần thông quảng đại, cứ như vậy, hai trăm vạn viện quân của Bắc Yến, ít nhiều cũng sẽ rút về một ít, nếu không Bắc Yến sẽ bị mất, vô luận có bao nhiêu lý do, thì tội danh này chắc chắn không nhẹ."
" Xác thực, hai nước đồng thời tiến đánh Bắc Yến, ít nhiều gì cũng phải triệu hồi một trăm vạn nhân mã trở về ngăn địch, cứ như vậy, cộng thêm số quân địch bị tiêu diệt trong ngày đại điển, số nhân mã còn lại cũng không đủ gây sợ hãi nữa. "Một tên đại thần khác vui vẻ nói.
An Nguyệt Hằng chỉ ôn hòa cười cười, không có mở miệng.
" Được rồi, đi chuẩn bị đi. " An Nguyệt Hằng phất tay để đám người đi xuống.
Mộc Tịch Bắc đứng ở trong Phượng Tường uyển, nhìn cung tỳ cùng thái giám đều đang bận rộn đi qua đi lại không ngừng, có chỗ thậm chí còn sửa chữa lại hết, cực kì xa hoa, một bồn hoa nở cực diễm được trưng ra một cách chỉnh tề, nhánh cây cũng đều được tu sửa hết.
Mộc Tịch Bắc cô độc đứng ở trong đình viện, mà A Tam thì tay cầm kiếm đứng ở dưới mái hiên.
Cũng không lâu lắm, Mộc Tịch Bắc liền đi vào Phượng Tường điện.
Đêm hôm đó, Phượng Tường điện nghênh đón một vị khách không mời mà đến, vậy mà tránh thoát tầng tầng giám thị, lẻn vào Phượng Tường điện.
Đáng tiếc người này vừa đẩy ra cửa tẩm cung, thì một thanh đại đao liền từ trên đầu bổ xuống.
Hắc y nhân nhanh chóng trốn tránh, một chưởng sắc bén vung ra, đao trong tay người kia có chút run lên, đang muốn đưa tay đối chưởng, trong phòng lại truyền đến thanh âm nhàn nhạt:
Trong lòng An Nguyệt Hằng đột nhiên dâng lên một cơn lửa giận: " Cho dù biết sẽ mất mạng ngươi cũng muốn cự tuyệt bản vương? Cho dù bốn mươi chín ngày phải chịu đựng thống khổ xương cốt ăn mòn?"
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục mở miệng, dường như lười giải thích, nhưng trong vẻ mặt lại rõ ràng nhìn ra kiên định của nàng.
An Nguyệt Hằng trong lòng cuồng nộ, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy! Nàng lúc trước rõ ràng yêu hắn như thế, sao nay lại trở nên tuyệt tình như vậy!
An Nguyệt Hằng vỗ vỗ tay, liền có thái giám mang tới một người trên mặt đều là lỗ thủng, đầy người đều là vết tích bị cắn đến thối rữa không chịu nổi, quanh thân càng tản ra mùi thối nát.
Cho dù là Mộc Tịch Bắc cũng không nhịn được nhíu mày, lại chỉ nghe An Nguyệt Hằng nói: " Một con cổ sau khi chết hai mươi ngày, một con khác sẽ bò qua bò lại trên cơ thể người, đục khoét lỗ thủng, mọc lên một cục sưng tấy, ngứa đến khó nhịn, cuối cùng sẽ biến thành hình dạng như trước mắt, ngươi cho rằng nếu như ngươi biến thành cái dạng này, Ân Cửu Sanh còn có thể yêu ngươi, đừng có nằm mơ! Ta cho ngươi biết, đời này, cho dù Bản vương không chiếm được ngươi, người khác cũng đừng hòng có được ngươi!"
Mộc Tịch Bắc không cử động, An Nguyệt Hằng lại phất tay áo rời đi.
Thái giám mang người kia đi, lưu lại một vết máu, Mộc Tịch Bắc đứng ở tại chỗ, nắm chặt nắm đấm, An Nguyệt Hằng, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lưu loát xoay người, Mộc Tịch Bắc liền vào trong Phượng Tường điện.
Sáng sớm hôm sau, Đế đô nơi nơi đều treo đầy màu đỏ, trên cột ngoài cửa nhà còn treo một dây pháo màu đỏ, khắp nơi đều tràn đầy không khí vui mừng.
Nhưng khi không ít dân chúng vừa đẩy cửa ra, liền phát hiện trước cửa mình đặt một quyển sách, trên bìa sách viết chính là 《 An thị Nguyệt Hằng 》.
Phóng nhãn nhìn lại, trước cửa tất cả các cửa hàng môn đình khác đều có một quyển sách như vậy, ngay cả phủ đệ của quan viên cũng không ngoại lệ.
Mở ra xem, phía trên ghi lại đều là sự tích cuộc đời của An Nguyệt Hằng.
Đầu tiên là giới thiệu mẫu thân của hắn Hàn Quốc phu nhân vốn là ca kỹ bờ sông Tần Hoài, phụ thân lại là ca ca của Hàn Quốc phu nhân, một lần say rượu cưỡng gian Hàn Quốc phu nhân mà sinh hạ An Nguyệt Hằng, mà hắn căn bản không phải nhi tử của An quốc công.
Sau đó lại giới thiệu lúc nhỏ hắn sống gian nan ra sao, lại như thế nào từng bước một bằng vào tâm ngoan thủ lạt leo lên địa vị cao, từ ban đầu bồi dưỡng sát thủ, lần lượt tru sát hoặc trung thần lương tướng, hoặc loạn thần tặc tử, về sau lại bao gồm cả các thế gia đại tộc, từng bước một leo lên đỉnh cao quyền lực.
Trong đó không thiếu từng trận thảm án diệt môn chấn kinh Tây La, cùng với không quan tâm đến trăm vạn binh sĩ Tây La bị Đồng La Quốc dí vào chỗ chết, đến sau lại sát hại Mộc Tịch Bắc, sát hại Bắc Bang công chúa, kích thích Bắc Bang chiến tranh, đến cuối cùng sát hại Ngũ Thanh Thanh và hài tử của mình, thậm chí về sau còn tự tay chủ đạo hai trận ôn dịch, điều hành binh mã, cấu kết địch quốc, kiềm chế Bắc Yến, và cho tới bây giờ lợi dụng Mộc Tịch Bắc, cùng đại điển đăng cơ ngày hôm nay.
Một kiện cũng không sót, không tận lực gièm pha An Nguyệt Hằng, cũng không thổi phồng hắn, chỉ thực sự trình bày ra sở tác sở vi của hắn trong ba mươi năm qua, và quá trình làm thế nào từng bước một trở thành đế vương như hôm nay.
Có khen có chê, thế nhưng chính vì vậy, lại càng chân thực, trong đó mặc dù An Nguyệt Hằng cũng đã làm không ít chuyện tốt lợi quốc lợi dân, nhưng lại đều căn cứ vào điều kiện có lợi cho chính mình, cho nên trong lúc nhất thời, cả tòa Đế đô đều đối với vị Đế vương sắp đăng cơ sinh ra mười phần phẫn nộ, lại bởi vì những gì hắn làm mà sinh lòng e ngại.
Cho nên vốn là không khí vui mừng thì Đế đô nháy mắt sinh ra rất nhiều thanh âm bất hòa, có người lên án một đứa trẻ do loạn luân mà ra căn bản không có tư cách kế thừa Hoàng đế, có người thì lên án hắn lấy mạng người làm trò đùa, giết vợ bỏ con thiên lý khó dung, có người thì lấy hai trận ôn dịch chửi mắng An Nguyệt Hằng lòng dạ ác độc, không xứng làm người, càng không xứng làm đế!
Đương nhiên, sách này rất nhanh liền được trình đến trong tay An Nguyệt Hằng, đại thần phía dưới An Nguyệt Hằng chỉnh tề đứng ở hai bên, nhìn An Nguyệt Hằng ở thượng thủ rõ ràng sắc mặt không vui cũng không dám thở mạnh, càng không biết nên làm sao bây giờ.
An Nguyệt Hằng lật xem, mỗi khi đọc qua một tờ, sắc mặt lại càng âm trầm, cho đến trang cuối cùng hắn tức đến nỗi ném mạnh quyển sách ra ngoài.
" Bệ hạ... Cái này bây giờ... Nhập nay. " Có người thử thăm dò mở miệng.
Tay An Nguyệt Hằng nắm chặt, không cần phải nói, chuyện này nhất định là Mộc Tịch Bắc gây nên, chỉ có nàng cùng A Tam mới có thể biết rõ tất cả mọi chuyện của hắn, cho dù đối với thân thế của hắn có chút hư cấu, nhưng mỗi một sự kiện còn lại đều ghi lại rất kỹ càng, năm mục đích tạo ra sát thủ, cuối cùng lấy được chỗ tốt, nhất thanh nhị sở.
Trong mắt An Nguyệt Hằng dần hiện ra sát ý nồng đậm, hắn rốt cuộc là xem thường Mộc Tịch Bắc, thật sự không nghĩ tới dưới sự giám sát nghiêm ngặt như vậy, mà nàng vẫn có thể làm ra nhiều động tác như vậy.
" Truyền lệnh xuống, nếu có người tạo cơ hội sinh sự, giết không cần hỏi, đại điển đăng cơ, một canh giờ sau, tiến hành như thường! " An Nguyệt Hằng phân phó, không ai có thể ngăn cản hắn, nếu không giết không cần hỏi!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hô hô... Nóng chết ta mất, ta đang suy nghĩ, ta sưng đem thời gian đổi mới biến trở về tám giờ sáng... A a a