Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 170 : Kế cao một bậc
Ngày đăng: 00:43 19/04/20
Edit: Hân Hân
Beta: Khuynh Vũ
Ân Cửu Dạ chỉ dung túng bảo hộ Mộc Tịch Bắc ở khuỷu tay, mắt lạnh nhìn gương mặt sưng lên của Ngũ Lưu Ly, không có một chút ý tứ trách cứ Mộc Tịch Bắc, tựa như là cố ý dung túng nàng.
Binh sĩ xung quanh đột nhiên yên tĩnh hẳn, dường như không ngờ tới Mộc Tịch Bắc lại kiêu ngạo như vậy, trước mặt bao nhiêu người vậy mà dám động thủ đánh Thái Tử Phi.
Sau khi kinh ngạc qua đi, trong lòng lại bắt đầu thấy bất bình thay Ngũ Lưu Ly, Vĩnh Dạ quận chúa này ở ngay trước mặt bọn họ cũng dám khi dễ người ta như thế, sau lưng không biết sẽ làm ra chuyện như thế nào đâu?
Nhưng dường như khiếp sợ khí thế trước đó của Mộc Tịch Bắc, nên lúc này cũng không có ai dám mở miệng.
Ngũ Lưu Ly nhìn ánh mắt lạnh lùng của Ân Cửu Dạ, đột nhiên cảm thấy thất bại trước nay chưa từng có, nàng đột nhiên cảm giác được, cho dù hiện tại nàng chết ở trước mặt người nam nhân này, hắn cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái, thậm chí sẽ chỉ cảm thấy mình chết rồi có thể làm cho nữ tử bên cạnh hắn không thoải mái hay không.
Rốt cục, trong đám người yên tĩnh đột nhiên phát ra thanh âm bất mãn: " Vĩnh Dạ quận chúa tại sao có thể động thủ đánh người vậy?"
" Đúng vậy, thật sự là quá kiêu ngạo ương ngạnh, Thái Tử Phi đều quỳ xuống nhận lỗi với nàng ta rồi, nàng ta quả thực là khinh người quá đáng."
Lần này, ngay cả những người trước đó rất có hảo cảm với Mộc Tịch Bắc hoặc là tâm lý muốn ủng hộ nàng cũng đều không còn lời nào để nói, dù sao đây là mọi người tận mắt nhìn thấy.
Những tướng sĩ biên cương này, phần lớn khác với những triều thần nịnh nọt trong cung, mặc dù cũng sẽ có không ít người nhìn sắc mặt người khác làm việc, nhưng thời gian dài treo đại não ở trên thắt lưng,nên đa số bọn họ nhiều hơn một chút chính trực.
( Câu này ý tứ đại khái là bọn họ chỉ biết đánh nhau không dùng não nhiều nên tính tính có phần chính trực.)
Cho nên giờ khắc này ấn tượng của Mộc Tịch Bắc ở trong mắt những người này lập tức bị sụp đổ.
Ngũ Lưu Ly không nhìn Ân Cửu Dạ nữa, mà dừng ánh mắt ở trên người Mộc Tịch Bắc, nàng lớn đến chừng này rồi, chưa từng có người nào dám đánh nàng như vậy, nhìn ý cười nơi khóe miệng Mộc Tịch Bắc, tựa như một Công chúa đắc ý dạt dào.
Cứ việc trong lòng rất không cam lòng, nhưng Ngũ Lưu Ly cũng không tức giận, cho dù nàng không chiếm được Ân Cửu Dạ, thì nhất định cũng phải hủy đi Mộc Tịch Bắc!
Ngũ Lưu Ly rủ xuống con ngươi, thấp giọng nói: " Nếu có thể tiêu trừ oán hận của ngươi đối với ta, nếu như ngươi có thể không lấy tính mạng của những binh sĩ này làm trò đùa thì cho dù ngươi có tát ta thêm một cái nữa ta cũng sẽ không nói một chữ " không "."
"Tiểu thư!"
Lục Anh thấy Ngũ Lưu Ly hạ thấp tư thái, trên mặt đều là vẻ đau lòng cùng phẫn nộ.
Mộc Tịch Bắc mắt lạnh nhìn Ngũ Lưu Ly đem vở kịch diễn đến trọn vẹn, cười nói: " Ngươi nói ta uy hiếp ngươi trở về Đế đô, nói ta ghi hận vị trí Thái Tử phi của ngươi, ta rất tò mò ngươi có điểm nào đáng giá để ta làm như vậy."
Thanh âm của Mộc Tịch Bắc bình tĩnh dịu dàng, không khàn cả giọng cũng không bén nhọn, trong mềm mại mang theo nhàn nhạt xa cách, lại không hiểu làm cho người ta nguyện ý tĩnh tâm lắng nghe.
Hai mắt Ngũ Lưu Ly trợn tròn, nhìn Mộc Tịch Bắc trước mặt từ đầu đến cuối đều bình tĩnh.
Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: " Ngươi có trở về Đế đô hay không với ta mà nói thật sự chẳng có bất kỳ uy hiếp gì cả, dù sao lúc trước ngươi thiếu chút nữa chết ở trước mặt Thái Tử, hắn cũng chưa từng liếc mắt nhìn ngươi lấy một cái."
Mộc Tịch Bắc thấy sắc mặt Ngũ Lưu Ly trắng bệch tiếp tục nói: " Còn nữa vị trí Thái Tử Phi của ngươi rõ ràng đã không thuộc về ngươi, Bệ hạ hạ chỉ huỷ bỏ vị trí Thái Tử phi của ngươi chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, sao ta lại phải phí tâm suy nghĩ làm gì."
Mộc Tịch Bắc không cho Ngũ Lưu Ly cơ hội mở miệng, dời ánh mắt lên trên người những binh sĩ đứng một bên nói: " Các ngươi ủng hộ Thái Tử phi của các ngươi ta có thể không để ý tới, nhưng mà mọi chuyện luôn phải để ý đến chứng cớ. Trong chuyện giếng nước bị đầu độc, tất cả đều là lời nói một phía của Ngũ Lưu Ly, bây giờ ở bên cạnh giếng phát hiện khuyên tai của nàng ta đánh rơi, nhưng vẫn muốn đẩy lên trên người ta? Chẳng lẽ các ngươi chỉ mọc một cái lỗ tai?"
Các binh sĩ bị Mộc Tịch Bắc nói có chút xấu hổ, ngẫm lại quả thật là như thế, lúc này Phó Dĩ Lam xen miệng nói:
" Quả thật, ai bảo người ta có một nha hoàn tốt biết ăn nói hay, từ đầu đến giờ, Vĩnh Dạ Quận chúa cũng chưa từng nói qua một câu, nhưng chậu phân này lại cứ bị úp vào trên đầu nàng ấy, ngay cả món đồ không phải của nàng ấy, cũng có thể nói thành bị nàng ấy nhặt được, này còn không bằng một cái miệng lẻo mép."
Lục Anh nhìn Phó Dĩ Lam, sắc mặt có chút xanh mét, Phó Dĩ Lam lại nói:
" Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi biết nói, ta không biết nói sao, ta còn có thể nói Ngũ Lưu Ly nhìn thấy Quận chúa được Thái Tử đối xử thật tình, sinh lòng ghen ghét, nhìn thấy các binh sĩ hiện giờ cũng sinh lòng hảo cảm với Quận chúa, nên tự mình đầu độc hãm hại Mộc Tịch Bắc, để người ta cho rằng nàng ấy thông đồng với địch phản quốc, cứ như vậy, chẳng phải là tất cả mọi người đều muốn lên án nàng, ngươi chẳng phải là ngư ông đắc lợi."
Phó Dĩ Lam khoanh tay, vòng quanh Ngũ Lưu Ly có chút chật vật lại đứng thẳng tắp cao thấp đánh giá nói.
Tất cả mọi người nghe được lí do thoái thác của nàng không khỏi chấn động trong lòng, nhìn về phía Ngũ Lưu Ly ánh mắt vô cùng khiếp sợ, nếu như điều Phó Dĩ Lam nói là sự thật, như vậy Thái Tử phi trong mắt bọn họ mới là đầu sỏ cuối cùng không phải sao? Nhưng mà Thái Tử phi luôn rất thân cận với bọn họ, thật sự sẽ vì tranh thủ tình cảm mà không tiếc hạ độc mưu hại bọn họ sao?
Ngũ Lưu Ly nhìn Phó Dĩ Lam sắc mặt càng thêm trắng bệch, cuối cùng chỉ rủ xuống con ngươi:
" Ta không biết vì sao ngươi phải hãm hại ta như vậy, nếu như ta nhận lấy tội danh này có thể bình ổn lửa giận của các ngươi, thì ta sẽ không để ý mà gánh vác tội danh này."
" Ta hãm hại ngươi? Ngươi dám nói phu quân trên danh nghĩa của ngươi lại móc tim móc phổi đem tất cả sủng ái cho một nữ nhân khác? Ngươi sẽ không oán, ngươi sẽ không hận? Hay ngươi thật sự đem mình trở thành thánh mẫu?" Phó Dĩ Lam trào phúng hỏi ngược lại.
Ngũ Lưu Ly thoạt nhìn có chút rã rời, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu rất dễ dàng khiến cho người ta sinh ra tình cảm thương tiếc.
" Nếu như ta nhận tội danh này có thể làm cho các ngươi bình ổn lửa giận, vậy cứ coi như là ta gây nên, chuyện này dừng lại ở đây đi." Ngũ Lưu Ly mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc cười lạnh nhìn Ngũ Lưu Ly, người đi ra từ Ngũ gia quả thật không có một ai là đèn đã cạn dầu, một đám đều giỏi diễn xuất, nàng ta càng làm như vậy, mọi người sẽ càng cảm thấy là nàng ta đang nhượng bộ.
" Dừng ở đây? Thật ngại quá, ta không có thói quen thay người khác chịu tiếng xấu, chuyện này, nhất định phải điều tra đến cùng!"
Mộc Tịch Bắc chu miệng, nhắm mắt lại, giống như chuột túi đu ở trên người Ân Cửu Dạ: " Vậy chàng có ghét bỏ ta không."
Ân Cửu Dạ giữ chặt bờ mông nữ tử trên người, ở bên tai Mộc Tịch Bắc trầm giọng nói: "Không có, ta rất thích."
Mặt Mộc Tịch Bắc đỏ lên, cũng không biết Ân Cửu Dạ nói thích là thích cái gì: " Khi nào thì chàng trở nên miệng lưỡi trơn tru như vậy."
Ân Cửu Dạ vẻ mặt vô tội: " Ờ..."
Mộc Tịch Bắc thấy vậy, vốn định từ bỏ, nhưng bàn tay nam nhân đúng là không an phận trượt vào y phục của nàng, cũng không biết từ lúc nào, đã tháo hết nút áo của nàng.
" Ân Cửu Dạ! "
Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng gọi, giống như có thể chảy ra nước, Ân Cửu Dạ lập tức có phản ứng.
Hắn đối với nàng là không có sức chống cự, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm cho hắn khó mà kìm lòng.
" Ờ." Ân Cửu Dạ nhíu nhíu mày, dường như có chút xấu hổ.
Cảm nhận được thứ cứng rắn chạm vào mông mình, mặt Mộc Tịch Bắc trực tiếp đỏ đến mang tai, đương nhiên, Ân Cửu Dạ giả bộ vô tội cũng không tốt hơn bao nhiêu.
" Ân Cửu Dạ, mỗi ngày chỉ có thể nhìn không thể ăn có phải chàng rất khó chịu đúng không." Mộc Tịch Bắc ôm cổ Ân Cửu Dạ hơi thở như lan.
Ân Cửu Dạ giống như chó con trung thành mạnh mẽ gật đầu, một đôi mắt ngăm đen lại mang theo hơi nước lấp lánh, nhìn rất đáng thương.
Mộc Tịch Bắc kiều mỵ cười một tiếng, xoay người từ trên người Ân Cửu Dạ tụt xuống dưới, lấy cái chăn che lại bản thân thật kín đáo, không quên ném lại một câu: " Vậy chàng ráng chịu đựng cho tốt."
Ân Cửu Dạ nhìn Mộc Tịch Bắc đưa lưng về phía mình, muốn chen vào nhưng nề hà Mộc Tịch Bắc che kín chăn, liền ôm nữ tử vào trong ngực, Ân Cửu Dạ còn nói: "Mùa đông đến rồi."
Mộc Tịch Bắc hơi động lòng: " Muốn tuyết rơi à."
Mộc Tịch Bắc nhìn thoáng qua sắc mặt nghiêm nghị của nam nhân, có chút nới lỏng góc chăn.
" Biên quan điều kiện gian khổ." Ngữ khí nam nhân vẫn bình thản không gợn sóng như cũ, không một tia phập phồng, nhưng sao Mộc Tịch Bắc cứ nghe thấy ý tứ tội nghiệp ở trong đó.
Tâm Mộc Tịch Bắc mềm nhũn, vén chăn lên cho Ân Cửu Dạ tiến vào. Không đợi Mộc Tịch Bắc nói chuyện, động tác của nam nhân nhanh khiến cho người ta líu lưỡi, thân thể cường tráng chạm đến thân thể mềm mại của nữ tử tạo ra cảm xúc rung động nói không nên lời.
" Ân Cửu Dạ, chàng cởi y phục của ta làm gì?"
Ân Cửu Dạ vùi đầu cởi y phục của Mộc Tịch Bắc:
" Nàng mặc y phục ngủ không thoải mái."
" Ta không thấy không thoải mái!"
" À, nàng dễ chịu."
"Ta không dễ chịu!"
"Không dễ chịu thì cởi xuống."
Mộc Tịch Bắc căm tức nhìn nam tử trước mặt, nói không ra lời.
Chẳng qua không đến một lúc, Ân Cửu Dạ liền biết, cởi y phục ra ai không thoải mái, cảm giác bụng dưới từng đợt lửa nóng trào lên, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Ân Cửu Dạ hận không thể lập tức ăn sạch Mộc Tịch Bắc vào bụng.
Mặt Mộc Tịch Bắc nóng bừng, nam nhân này khi nào thì trở nên vô sỉ như vậy, một bàn tay to của Ân Cửu Dạ khóa chặt eo Mộc Tịch Bắc, một tay khác thì ôm nàng vào trong lòng, thuận thế khoác lên hương mềm trước ngực nàng.
Mộc Tịch Bắc nhắm mắt lại, nàng biết, hắn quý trọng nàng cho nên chậm chạp không chịu động vào nàng. Nàng nhớ có một lần trong lúc vô tình nghe thấy đại phu nói với Ân Cửu Dạ, bởi vì trước đây thân thể mình bị khí lạnh xâm nhập, cho nên trong cơ thể có chút sai lệch, chưa đến cập kê thì không được sinh hoạt vợ chồng.
Hơn nữa nửa năm nay có chút mệt nhọc, chính nàng cũng cảm thấy thân thể có chút suy yếu, chẳng qua vẫn còn tốt, chỉ cần có thể luôn luôn nằm trong vòng tay của người nam nhân này, suy yếu chút thì thế nào? Chỉ là ngẫm lại từng chuyện đã từng xảy ra, hắn vẫn muốn một mực chịu đựng, đây có phải cái gọi là báo ứng hay không.
Bên kia giáo trường.
Sơ Nhất nghênh ngang bắt chéo chân ngồi ở trên ghế, Thanh Từ khoanh tay đứng ở một bên, còn Phó Dĩ Lam thì vô cùng kiêu ngạo ngồi ở trên bàn, miệng cắn hạt hướng dương không biết kiếm từ đâu ra, đương nhiên, nếu như bỏ qua ổ gà trên đầu nàng, thì tuyệt đối là khí phách mười phần.
Bên ngoài vây quanh không ít binh sĩ, thậm chí một số người không biết cũng bởi vì tin tức lan đi nhanh chóng mà nhao nhao chạy lại đây.
Ngũ Lưu Ly bị hai binh sĩ đè lên, trực tiếp nhấn xuống một cái ghế dài.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Xuất hiện từ cấm, tìm một hồi, chậm 2 phút sorry