Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 169 : Đầu độc giếng sâu

Ngày đăng: 00:43 19/04/20


Mộc Tịch Bắc một đường trở về, nhưng mấy binh sĩ cách đó không xa dường như luôn ở một bên nhìn chăm chú tình huống bên này, nên lúc Mộc Tịch Bắc đi tới, một đội trưởng đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi: " Vĩnh Dạ quận chúa, ngài không sao chứ? Tỳ nữ Bắc Bang kia có gây bất lợi với ngài không?"



Mộc Tịch Bắc đáp lại thiện ý cười một tiếng, mở miệng nói: " Không có việc gì, chỉ là bây giờ Bắc Bang sợ, muốn Tây La ta lui binh, nàng ta liền cầu đến trên đầu ta, lấy lợi dụ dỗ thôi, ở trong doanh địa này cũng không dám làm gì ".



Đội trưởng kia nghe vậy gật gật đầu, mắt nhìn Y Na xa xa, nói với Mộc Tịch Bắc: " Quận chúa, chuyện này có cần bẩm báo cho Thái tử điện hạ không?"



Mộc Tịch Bắc liếc mắt nhìn đội trưởng này, cười nói: " Trở về ta sẽ nói cho hắn biết, ngươi cũng nói với mọi người cố kiên trì một đoạn thời gian, bây giờ Bắc Bang đã là nỏ mạnh hết đà, căn bản không dám cùng chúng ta cứng đối cứng, nay Bệ hạ đã trở về Đế đô, nghe nói đã tăng thêm binh mã đến viện trợ, cho nên cách ngày khải hoàn hồi triều cũng không còn xa."



Đội trưởng kia nhãn tình sáng lên, dường như nghe được tin tức này cực kỳ thoải mái, Mộc Tịch Bắc cười gật gật đầu, liền đi trở về.



" Tiểu thư, sao nô tỳ cảm thấy Y Na này cứ là lạ. " Thanh Từ đứng ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc khó hiểu mở miệng nói.



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Tất nhiên là có âm mưu."



Trở lại doanh trướng, Ân Cửu Dạ đang viết gì đó, Mộc Tịch Bắc không muốn làm phiền hắn, liền tính đi vào phòng trong, không ngờ nam nhân lại mở miệng nói: " Lại đây."



Mộc Tịch Bắc chần chờ một chút, sau đó vẫn đi tới.



Ân Cửu Dạ kéo Mộc Tịch Bắc đến trên đùi của hắn, trầm giọng hỏi: " Tỳ nữ Bắc Bang tìm nàng chuyện gì?"



Mộc Tịch Bắc do dự một chút rồi nói:" Muốn ta khuyên chàng lui binh."



Ân Cửu Dạ sắc mặt khó coi: " Lợi thế đâu?"



Mộc Tịch Bắc nhìn sắc mặt nam nhân, trong lúc nhất thời do dự có nên nói hay không, nam nhân này rất hẹp hòi, chính là một bình dấm chua.



Bàn tay Ân Cửu Dạ đặt ở bên hông Mộc Tịch Bắc tăng thêm độ mạnh:



" Hử? "



Mộc Tịch Bắc bị đau, có chút ủy khuất mở miệng: " Nói cho ta vị trí Thái Tử Phi Bắc Bang, cho ta quyền lực chí cao vô thượng."



Mặt Ân Cửu Dạ quả nhiên liền đen lại, âm trầm dọa người, cũng không nói chuyện, chỉ là Mộc Tịch Bắc rõ ràng lại cảm nhận được hơi thở quanh người hắn càng ngày càng nặng nề.



Mộc Tịch Bắc chớp chớp mắt nhìn hắn, cũng không nói chuyện, muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội, trong đó rõ ràng viết chuyện không liên quan đến ta.



Ân Cửu Dạ tính trừng phạt một chút liền ngậm lấy miệng nhỏ của Mộc Tịch Bắc, một tay gạt hết đồ vật trên bàn sách, xoay người đặt nàng ở trên bàn sách, bút lông sói trên bàn sách lăn xuống dưới đất, sổ gấp chỉnh tề cùng chiến báo cũng biến thành mỗi thứ một nơi.



" Ưm "



Mặt Mộc Tịch Bắc lập tức đỏ lên, có thể chảy ra nước, đây là tư thế gì?



Bởi vì cảm thấy khó xử, lại là ban ngày ban mặt, nên Mộc Tịch Bắc không khỏi giằng co, đáng tiếc làm sao địch nổi Ân Cửu Dạ bá đạo, nàng càng phản kháng, thì Ân Cửu Dạ càng không quan tâm, váy dài trên người Mộc Tịch Bắc đã trượt xuống đến đầu vai, hai chân bởi vì không có chỗ đặt, tức thì bị buộc phải quấn lên thắt lưng nam nhân, rõ ràng có thể cảm nhận được nơi nóng rực kia, khiến nàng xấu hổ nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy, giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi.



Trâm gài tóc rớt hai cái, mái tóc mềm mại rủ xuống, ở trước ngực nữ tử tinh nghịch nhảy lên, trên mặt Ân Cửu Dạ hiện lên một ý cười xấu xa, nhìn dấu hôn còn chưa kịp mờ trên cổ nàng, nhịn không được lại gieo xuống mấy cái.



" Bắc Bắc, nói nàng là của ta. " Giọng nói của Ân Cửu Dạ trầm thấp, gợi cảm mà khàn khàn, mang theo ý đồ hướng dẫn từng bước, bàn tay to cũng đã thuận bụng của nàng trượt xuống dưới, giống như đang trắng trợn uy hiếp.



Mộc Tịch Bắc khẽ cắn môi, căm tức nhìn nam tử: " Ân Cửu Dạ!"



Hô hấp của hai người dần dần tăng thêm, nhưng Mộc Tịch Bắc vẫn không chịu nhả ra, một tay khác của Ân Cửu Dạ trèo lên hương mềm trước ngực nàng, chui đầu vào bên tai nàng nói: " Có lúc nàng cũng phải cầu xin ta tha thứ thôi."



Mộc Tịch Bắc đương nhiên biết hắn đang chỉ cái gì, thẹn quá thành giận đẩy hắn ra, một mảnh xuân quang trước ngực lại bởi vì động tác này, làm cho mỗ nam nhân nào đó nhìn không sót một cái gì.



Mộc Tịch Bắc nhảy xuống mặt bàn, cầm quần áo đi vào trong phòng, nhưng trong lòng nhịn không được mắng, dâm đãng, thật sự là quá dâm đãng!



Mặc y phục tử tế, nửa ngày sau Mộc Tịch Bắc mới từ trong ôn nhu vừa rồi lấy lại tinh thần.



Bên ngoài lục tục tiến vào mấy tên tướng lĩnh, dường như đang cùng Ân Cửu Dạ nghị luận gì đó, thỉnh thoảng Ân Cửu Dạ sẽ hạ hai mệnh lệnh, phân phó một ít chuyện.



Mộc Tịch Bắc ngồi ở trên giường, nhớ lại ánh mắt không có ý tốt của Ân Cửu Dạ lúc mình chạy đi, lập tức trong lòng dâng lên lên một luồng khí nóng, rõ ràng là Y Na đưa ra điều kiện như vậy, nhưng hắn lại còn giả bộ như tức giận chiếm tiện nghi của mình, quả thực là hèn hạ!



Ngẫm lại mình thiếu chút nữa là bị hắn ăn sạch, Mộc Tịch Bắc càng nghĩ càng tức, nhấc lên màn cửa đi ra ngoài, trợn mắt nhìn Ân Cửu Dạ: " Chàng hèn hạ!"



Mộc Tịch Bắc nhìn tướng lãnh đồng loạt quay đầu nhìn về phía nàng, da mặt có dày hơn nữa cũng chịu không nổi, xấu hổ cười cười, liền trở lại phòng trong, lại cảm thấy lần này mặt mình là ném đi được rồi.



Mấy tên tướng lĩnh dường như còn chưa lấy lại tinh thần, nhưng khi quay đầu lại phát hiện khóe miệng Thái tử hàm chứa một nụ cười, dường như tâm tình rất tốt, cả đám đều cảm thấy kinh dị.



Sau khi sự tình giải quyết xong, Ân Cửu Dạ cũng không vội vã vào gặp Mộc Tịch Bắc, mà là vùi đầu nhìn bản đồ, nếu như lúc này đi vào sợ là Mộc Tịch Bắc không thiếu được muốn thẹn quá hoá giận, chịu thiệt thòi vẫn là hắn thôi.



Đến bữa tối, Mộc Tịch Bắc rốt cục đi ra, nhưng nhìn cũng không nhìn Ân Cửu Dạ lấy một cái, Ân Cửu Dạ bất mãn cau lại lông mày.




Trên mặt Ngũ Lưu Ly chảy xuống hai hàng nước mắt nóng hổi, điềm đạm đáng yêu.



Mộc Tịch Bắc vẫn chỉ cười nhạt nhìn như cũ, trên mặt chưa có một tia gợn sóng.



Ngũ Lưu Ly thấy Mộc Tịch Bắc trước sau không mở miệng, mặc dù có chút lúng túng, nhưng kịch đã diễn đến đây rồi, cũng chỉ có thể tiếp tục diễn xuống.



" Ngươi oán ta trách ta hận ta, phỉ nhổ ta nhằm vào ta, ta cũng có thể nhịn, ngươi muốn cái gì ta đều đồng ý tặng cho ngươi, nhưng ta cầu xin ngươi, xin ngươi đừng lấy tính mạng của những binh sĩ này ra làm trò đùa, làm kế hoạch hãm hại ta, ngươi cũng biết trong nhà bọn họ có bao nhiêu người đang đợi bọn họ trở về, ngươi cũng biết đoạn đường này bọn họ là sống qua những ngày gì? " Ngũ Lưu Ly hai mắt đẫm lệ gào thét.



Sắc mặt Ân Cửu Dạ càng trầm, ý cười bên môi Mộc Tịch Bắc càng sâu, bị Ân Cửu Dạ ôm vào trong ngực không có một chút động tác.



Nhưng binh sĩ xung quanh nghe xong lời này cũng đã nhấc lên sóng to gió lớn, lời này của Ngũ Lưu Ly ý tứ là người chân chính hạ độc là Mộc Tịch Bắc sao?



Phó Dĩ Lam trước hết nhìn không được, xông ra ngoài nói:



" Ngũ Lưu Ly lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi nói độc này là Vĩnh Dạ quận chúa hạ, là vì hãm hại ngươi. "



Ngũ Lưu Ly cũng không muốn giải thích thêm, chỉ nặng nề nhắm hai mắt lại, nói với mọi người:



" Đừng hỏi nữa, đều là sai lầm của ta, nếu không phải bởi vì ta, cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy, liên lụy mọi người chịu khổ. "



Ngũ Lưu Ly không chịu giải thích rõ ràng, càng làm cho mọi người mơ mơ hồ hồ, mà người ủng hộ Ngũ Lưu Ly đương nhiên sẽ không chịu giảng hòa:



" Thái Tử Phi, ngài nói rõ mọi chuyện là như thế nào đi, ngài đừng sợ, chỉ cần ngài chịu nói ra, chúng ta sẽ không để cho ngài bị bắt nạt. "



Lục Anh là người có ánh mắt, thấy vậy lập tức tiến lên phía trước nói:



" Hai ngày trước khuyên tai này của tiểu thư chúng ta không cẩn thận làm mất rồi, tìm thế nào cũng không tìm được, nhưng ngày hôm qua, Vĩnh Dạ quận chúa lại tới tìm tiểu thư chúng ta, hỏi khuyên tai này có phải của tiểu thư chúng ta không, tiểu thư của chúng ta tất nhiên thừa nhận.



Nhưng Vĩnh Dạ quận chúa lại không trả lại khuyên tai cho tiểu thư chúng ta, mà là uy hiếp tiểu thư chúng ta lập tức cút về Đế đô, rời xa Thái Tử. Tiểu thư của chúng ta không chịu, nói là mặc dù không phải vì Thái Tử cũng không muốn xa mấy tướng sĩ các ngươi. "



Lục Anh lau nước mắt, có chút nức nở, binh sĩ phía dưới ai ai cũng bất bình, nói thực sự là quá đáng, Vĩnh Dạ quận chúa sao có thể quá đáng như vậy.



Lục Anh đánh giá sắc mặt Ngũ Lưu Ly, thấy nàng ta hài lòng khẽ gật gật đầu với mình, tiếp tục nói: "



" Nhưng ai biết, Vĩnh Dạ quận chúa nghe xong lời này, lại cho rằng tiểu thư chúng ta đang khoe khoang được các tướng sĩ ủng hộ, thẹn quá hoá giận, nói sẽ làm cho tiểu thư chúng ta trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không còn ai ủng hộ tiểu thư chúng ta, liền phất tay áo rời đi. "



Ngũ Lưu Ly quỳ ở một bên, yên lặng rơi lệ.



" Tiểu thư của chúng ta không nghĩ gì, chỉ thở dài cho qua, nhưng không ngờ qua ngày sau liền xảy ra chuyện. "



Lục Anh chạy đến bên cạnh Ngũ Lưu Ly, khóc nói: "



" Tiểu thư, người chính là quá thiện lương, chịu nhiều oan ức như vậy đều không chịu nói với ai, sao người lại ngốc như vậy chứ? "



Phó Dĩ Lam chưa từng thấy qua một màn như vậy suýt chút nữa thì tức đến chết, nàng chưa từng gặp qua loại người có thể đổi trắng thay đen như vậy, nếu như có cơ hội, nàng nhất định phải xé nát miệng nha hoàn này, xem xem nàng ta còn có thể nói như thế nữa không.



Xung quanh nhất thời nghị luận ầm ỹ, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ánh mắt mang theo hoài nghi nào đó.



Lúc này, một tên thị vệ đột nhiên mở miệng nói: " A, ta bỗng nhớ ra, hôm qua tỳ nữ Bắc Bang có đi tìm Vĩnh Dạ quận chúa, hai người ở rừng cây bên cạnh không biết đã nói những gì. "



Khóe miệng Ngũ Lưu Ly nhếch lên một nụ cười mỉa, hừ, cho dù Mộc Tịch Bắc đã đổi khuyên tai khác thì thế nào, kết quả không phải cũng như nhau sao, trải qua màn kịch này của nàng, nàng chính là muốn xem xem, còn có bao nhiêu người ủng hộ Mộc Tịch Bắc? Người trước đó sinh ra hoài nghi với nàng, cũng chỉ sợ sẽ càng thêm hổ thẹn, kiên định ủng hộ nàng hơn.



Ngũ Lưu Ly giống như chịu tổn thương cực lớn, đột nhiên nín khóc, lau nước mắt trên mặt, đứng lên, nhìn Mộc Tịch Bắc nói:



" Sau khi về kinh, ta sẽ đi gặp Bệ hạ, một lần nữa cầu xin Bệ hạ thu hồi vị trí Thái Tử Phi, sẽ không tranh đoạt với ngươi nữa, chỉ là ta hi vọng ngươi đừng lấy tính mạng của những binh sĩ liều mạng vì quốc gia này làm trò đùa nữa. "



Mộc Tịch Bắc cười nhạt nhìn Ngũ Lưu Ly trước mặt, ở trong ánh mắt hoài nghi cùng chỉ trích của mọi người,



" Bốp ", giơ tay liền cho Ngũ Lưu Ly một cái bạt tai.



Nhìn ra được một tát này Mộc Tịch Bắc đã dùng sức lực không nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Lưu Ly trong nháy mắt liền sưng vù lên, đỏ cả nửa mặt.



Ngũ Lưu Ly chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát đau đớn vô cùng, không dám tin nhìn Mộc Tịch Bắc trước mặt, lại nghe Mộc Tịch Bắc nói:



" Đây là cái giá ngươi dám bôi nhọ ta."



---------- Đề lời nói với người xa lạ --------



Vù vù, hôm qua ta ra ngoài cả ngày, kết quả gõ không được bao nhiêu, bé kia lại thúc giục. Ta có lỗi với bé, tới nay bé tới làm ấm giường cho ta đi. Như vậy ta liền có thể mạnh mẽ hơn..... Một hồi bù hai ngàn tặng cả nhà, ta nhất định phải biến thời gian đăng bài về sáng sớm, bằng không nếu ban ngày ta có việc đi ra ngoài thì sẽ không đăng được... Khổ bức.