Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 32 : Hoạ sĩ nghèo túng

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Thứ nữ rắn rết



Tác giả: Cố Nam Yên



Edit: Khuynh Vũ



Liễu Chi Lan không có dị động gì, thể hiện đầy đủ bộ dạng chủ mẫu với Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc cũng bất động thanh sắc, chỉ có duy nhất một chuyện khác biệt, đó là Mộc Tịch Hàm dường như càng thêm ưa thích muội muội của mình nên suốt ngày chạy đến chỗ của nàng.



Nhưng đó cũng không phải việc Mộc Tịch Bắc muốn, liền khuyên nàng ta có rảnh thì tới chỗ của Lão thái phi bồi bồi bà nhiều một chút, trong tương lai ít nhiều sẽ có chỗ dựa vào



Ngày hôm đó, Lão thái phi ra ngoài lễ Phật trở về, đã thấy trước cửa Tướng phủ tụ tập không ít người, Lão thái phi xuyên qua đám người, thì nhìn thấy một người trẻ tuổi bộ dạng nghèo túng đang nằm trên đất, đôi môi trắng bệch, dường như lâu rồi không được ăn gì cả, nhìn cách ăn mặc, hình như gia cảnh cũng không giàu có lắm, Lão thái phi nhíu mày, gọi hạ nhân trong phủ mang người trẻ tuổi kia đi vào.



Mặc dù không biết người trẻ tuổi này có lai lịch gì, nhưng nếu vì thanh danh của đệ đệ mình, tất nhiên phải làm một chút công phu ngoài mặt, ngoài cửa vây nhiều bách tính như vậy, nếu công khai đuổi người đi, sẽ khiến người ta chỉ trích nghị luận. Nhưng mặc kệ ra sao, trở về phải tra rõ lai lịch của nam tử này.



Nam tử kia được cứu giúp, cảm ơn rối rít, chỉ nói mình là một họa sư, quê quán ở Lâm Dương, một đường đến Đế đô, lại bị người ta cướp mất hành lý, hơn nửa không tìm được người trộm đồ, lúc này mới bị ngất xỉu ở ngoài cửa.



" Thấy công tử khí độ bất phàm, chắc ở thành Lâm Dương cũng là một công tử con nhà giàu có. "



Lão thái phi mấp máy đôi môi, ánh mắt lại bất động thanh sắc đánh giá nam tử đã tu dưỡng qua hai ngày nay.



Nam tử kia chỉ nghĩ Lão thái phi là phu nhân phủ Thừa Tướng, dù sao còn trẻ như vậy không thể nào là mẫu thân của Thừa tướng được.



" Nhà tiểu nhân chẳng qua chỉ là một hộ thương nhân nhỏ, nhưng vì thuở nhỏ tiểu nhân rất thích làm thơ vẽ tranh, nên lúc này muốn vào kinh đi thi họa sĩ, không ngờ trên đường đi lại gặp phải đạo tặc, cướp sạch hết đồ đạc của tiểu nhân. "



Nam tử kia hình như đang nhớ lại gì đó.



Lão thái phi nhìn nam tử trước mắt này, coi như miễn cưỡng lọt được vào mắt, dù sao cũng không phải tiểu dân phố phường bình thường, điểm khí độ ấy có lẽ là thật, chẳng qua Lão thái phi đã nhìn quen mắt Vương tôn quý tộc, nam tử này chỉ được xem như hạng thường thôi.



" Một khi đã như vậy, công tử cứ ở trong phủ nghỉ ngơi hai ngày rồi trở về Lâm Dương đi, đến lúc đó sẽ cho người chuẩn bị xe ngựa tốt cho công tử. "



Quanh thân Lão thái phi khí độ phi phàm, ngoại trừ tính tình ở chung không được tốt lắm, thì tuyệt đối là một phụ nhân ưu nhã đoan trang.



" Đa tạ ơn cứu mạng của phu nhân, tiểu nhân không thể báo đáp."



Hai mắt nam tử trẻ tuổi đầy vẻ cảm kích.



Lão thái phi phất phất tay, để nam tử lui ra, nhưng vẫn không quên dặn dò một câu:
Mộc Tịch Bắc nhìn sườn mặt Liễu Chi Lan, nàng không cho rằng bà ta thật sự muốn họa sĩ vẽ tranh cho bà ta, nhưng người họa sĩ này xác thực không có vấn đề gì, Liễu Chi Lan đang nghĩ cái gì đây?



" Bắc Bắc đang nghĩ gì đấy?"



Liễu Chi Lan mở miệng cười.



" Đang suy nghĩ năm đó mẫu thân nhất định là một mỹ nhân tuyệt sắc, mới khiến phụ thân yêu thương người như vậy. "



Mộc Tịch Bắc cũng nghiêm túc, trực tiếp mở miệng đáp trả.



Một đêm vô sự, ngày hôm sau họa sĩ liền vẽ tranh cho Liễu Chi Lan trước tiên, ngoại trừ người được vẽ, đối với những người khác mà nói, thời gian chờ đợi lâu như vậy tuyệt đối một sự dày vò, cho nên trừ bỏ những người lúc đầu còn tràn đầy phấn khởi, cuối cùng ngồi lại cũng chỉ còn Liễu Chi Lan và nha hoàn của bà.



Mộc Tịch Bắc vẫn bất động, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương vuốt vuốt chén trà nóng trong tay, chuỗi phật châu trên cổ tay dần dần tản mát ra một mùi thơm nhàn nhạt, Mộc Tịch Bắc sững sờ, hai mắt lập tức nheo lại.



Phật châu này Thanh Từ đã đi tìm chủ trì Vạn Phật Tự hỏi thăm, cũng không có gì dị thường, nhưng sao bây giờ lại tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt này?



Buổi trưa ngày tiếp theo, ăn trưa xong, Hoán Sa liền bưng lên một chén trà thơm,nhưng Mộc Tịch Bắc căn bản không có uống qua.



Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt nhìn Hoán Sa, không mở miệng, điều này khiến Hoán Sa nhớ tới một màn lúc trước nàng giật rách lỗ tai của mình, không khỏi có chút sợ hãi.



" Đây là trà gì vậy? "



Mộc Tịch Bắc chậm rãi rót ra một chén, nhất thời mùi thơm liền lan toả bốn phía.



" Bẩm tiểu thư, đây là Bạch Tử trà, tương đối ôn hòa, có thể thư giãn dạ dày. "



Giọng nói Hoán Sa hơi run rẩy.



Mộc Tịch Bắc nhìn chăm chú vào bàn tay đang nắm chặt khay của Hoán Sa, không thể nhịn được cười:



" Ngươi ra ngoài đi."



------ Đề lời nói với người xa lạ ------



Trán... Cá nhân ta cảm thấy, cổ đại vẽ chân dung cho nữ tử, có chút giống nghệ thuật chiếu hiện đại của chúng ta, dựa theo thần thái của nữ tử, lại cắt bỏ khuyết điểm của nữ tử đi, tận lực vẽ thật đẹp ~