Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 463 : Tôn Lộ ương nghạnh (3)

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


" Tôn tỷ tỷ, nha hoàn này không còn dùng được, tỷ cũng đừng tức giận, tổn hại thân thể, người chịu thiệt còn không phải là tỷ tỷ, làn da của tỷ tỷ mềm mại giống như có thể nặn ra nước vậy, nước trà này lại rất nóng, muội sao dám để cho nha hoàn chân tay lóng ngóng đi châm trà, vẫn nên để nha hoàn của tỷ tỷ tới châm trà thì yên tâm hơn."



Ánh mắt Mộc Tịch Bắc rất nghiêm túc, làm như có thật mới nói.



Điều này khiến Tôn Lộ thật sự cho rằng làn da mình trơn mềm, không khỏi giơ đôi tay đeo nhẫn bảo thạch ra, cẩn thận nhìn xem, cảm thấy hình như cũng không tệ, không khỏi vui vẻ ra mặt, nhưng khi quay mặt qua lại nhìn thấy đôi tay nhỏ bé yếu đuối như không có xương của Mộc Tịch Bắc, khuôn mặt lập tức dữ tợn.



Thật ra làn da Tôn Lộ cũng bình thường thôi, dù sao cũng là tiểu thư nhà quan, cả ngày rảnh rỗi nên chỉ quan tâm tới mấy phương pháp bảo dưỡng dung nhan, nói cho cùng cũng không kém lắm đâu, nhưng thân hình Tôn Lộ lại thuộc loại đẫy đà, khung xương khá lớn, đôi tay kia lại không tính nhỏ, bề ngang còn tương đối bự, cho dù trắng nõn thì so ra vẫn kém đôi tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc, khi nắm tay lại, thì giống như hai cái bánh bao nhỏ, rất đáng yêu.



" Tỷ tỷ rốt cuộc là mỹ nhân, nha hoàn đi theo bên người cũng không thua kém chút nào, về sau nếu ai đi theo tỷ tỷ thật đúng là có phúc. "



Ánh mắt Mộc Tịch Bắc đặt ở trên người hai nha hoàn sau lưng Tôn Lộ, đem lửa đốt lên trên thân hai người.



Hai người nha hoàn này đều từ trong gia tộc của Tôn Lộ mang đến, tất nhiên là tâm phúc của Tôn Lộ, theo thứ tự là một thân đối vạt áo nhỏ, phối thêm váy lụa, một trắng một xanh, cũng xinh xắn động lòng người.



Ánh mắt Tôn Lộ dừng ở trên người hai nha đang đứng sau lưng mình đánh giá một phen, đến khi nhìn thấy bàn tay của nha hoàn áo trắng vậy mà lại trắng nõn hơn mình, trong lòng nổi giận, nhìn lại đám người đang vây xem ở bên ngoài, cảm thấy vô cùng mất mặt.



" Ngươi thất thần cái gì nữa! Còn không mau tiếp nhận ấm trà, ngươi muốn tiểu thư nhà ngươi chết khát hả. "



Giọng nói Tôn Lộ kìm chế cơn giận của mình, nhưng cũng nhớ được Mộc Tịch Bắc nói nước trà rất nóng, càng không quên trước đó mình hung ác mắng Thanh Từ một trận, sợ nàng ta sinh lòng oán hận, sẽ hất nước trà lên người mình, cho dù có đánh chết tiện tỳ Thanh Từ này thì cũng chẳng có ích gì nữa!



Thật ra cũng không thể trách nha hoàn áo trắng kia được, nàng từ nhỏ đã đi theo bên người Tôn Lộ, là Đại nha hoàn nhất đẳng, công việc nặng nhọc đều không tới phiên nàng làm, hơn nữa từ trước đến nay khung xương nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng nõn, nên đôi tay nhỏ rất đẹp mắt.



Nha hoàn áo trắng cắn cắn đôi môi, cũng không dám trì hoãn chút nào, nhưng trong lòng lại lôi Mộc Tịch Bắc ra mắng vài lần, tính tình tiểu thư nhà mình nàng biết rất rõ, việc hôm nay chỉ sợ đến lúc trở về sẽ bị tiểu thư ghi lại, đôi tay này của mình sợ là không xong rồi.



Nha hoàn áo trắng tiếp nhận ấm trà trong tay Thanh Từ, xoay người đi về phía Tôn Lộ, Thanh Từ lại âm thầm duỗi chân ra.




" Còn chờ cái gì nữa, không mau động thủ, kéo xuống đánh chết! "



Tôn Lộ gào thét.



" Tiểu thư, người không thể đối xử với nô tỳ như vậy, tiểu thư, tiểu thư tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ vô tội mà tiểu thư! "



Nha hoàn áo trắng không dám tin gào thét.



Mộc Tịch Bắc bất vi sở động, ánh mắt dịu dàng nhìn nô tỳ áo trắng, cố ý khiến nha hoàn kia sinh ra một loại ảo giác, nàng là cây cỏ cứu mạng.



( Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục)



Quả nhiên nha hoàn áo trắng quay đầu, mở miệng cầu xin Mộc Tịch Bắc:



" Mộc tiểu thư, van cầu ngài, van cầu ngài cầu tình giúp nô tỳ, van cầu ngài!"



Nha hoàn kia dập đầu kêu cộp cộp.



Cũng không biết Tôn Lộ gọi hai ma ma đến từ chỗ nào, một người bắt lấy cánh tay của nha hoàn kia, kéo ra ngoài, dù sao đây cũng là nha hoàn Tôn Lộ mang theo từ trong tộc, nếu nàng ta muốn đánh chết, ai cũng không nói được gì.



" Tiểu thư, người không thể giết chết nô tỳ, vừa rồi nô tỳ đã làm xong việc cho người, người không thể cứ như vậy mà vứt bỏ nô tỳ! "



Nha hoàn áo trắng thấy cầu xin vô dụng, không khỏi ẩn ẩn có chút ý tứ uy hiếp.