Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 522 : Cũng đừng nghĩ tốt (2)
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Mặc dù nói Tôn Lộ từ trước đến nay ngang ngược càn rỡ, nhưng đến cùng cũng không phải kẻ ngu, giây lát liền từ trong thái độ của Trừng Giang Hầu phát giác ra manh mối, suy nghĩ rõ ràng nguyên do mọi chuyện, khiếp sợ, không dám tin nhìn người phụ thân từ trước đến nay luôn yêu thương mình, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, nhìn rất đáng thương.
Nàng không thể tin được, không thể tin được phụ thân của mình cứ như vậy mà bỏ qua mình, vậy có phải ông đã quyết định dùng cái chết của mình đổi lấy yên tĩnh cho trận sóng gió này hay không?
Hoàng đế đương nhiên sẽ không bỏ qua tên thái giám kia, chẳng qua Tôn Lộ không nói, nhất thời ông cũng quên đi, lúc này mới đem cây ngọc bổng kia giao cho một tên thái giám bên cạnh, mở miệng nói:
" Đây là đồ vật của thái giám các ngươi, ngươi nhìn một cái cho Trẫm, đây rốt cuộc là đồ vật của thái giám nào!"
Thái giám bên cạnh Hoàng đế lập tức tiếp nhận cây ngọc bổng kia, ở nơi mà bọn thái giám trước giờ thích khắc chữ cẩn thận tra xét, quả nhiên, ở phía trên tìm được một chữ Thọ, thái giám kia lập tức đáp lời nói:
" Hồi bẩm Bệ hạ, mặt trên thứ này có một chữ " Thọ "."
Hoàng đế nhíu nhíu mày lại, tiện đà mở miệng hỏi:
" Trong cung này có người nào mang chữ Thọ? "
Thái giám cũng nghĩ nghĩ:
" Trong cung này thái giám tên Thọ có không ít, nhưng nếu nói người có thể sử dụng tính chất ngọc xanh trắng, hình như chỉ có Phó tổng quản nội giám - Trương Phúc Thọ Trương công công ~ "
Chân mày Trừng Giang Hầu nhăn càng sâu, xem ra lần này Tôn gia tổn thất nặng nề rồi!
" Đi, lập tức mang người tới cho Trẫm!"
Hoàng đế phân phó, mấy tên Cấm Vệ quân chạy chậm rời đi.
Lại là thời gian dài chờ đợi, sắc mặt người nhất mạch Tôn gia đều không tốt lắm, còn Mộc Chính Đức thì như lão tăng ngồi ở tại chỗ thờ ơ lạnh nhạt, ngẫu nhiên nhắm mắt lại dưỡng thần, không biết suy nghĩ cái gì.
Mộc Tịch Bắc nhìn Tôn Lộ vẫn cố giãy chết như cũ, không khỏi cảm thấy có chút đáng buồn, từ nhỏ áo cơm không lo, tự cho là phụ thân yêu thương mình, thậm chí từ nhỏ đã được dạy phải vào cung làm nữ nhân tôn quý nhất, nhưng giờ thì sao, kỳ thật hết thảy đều là nói dối.
" Không vội, chắc chắn sẽ có. "
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc ngân nga.
" Được rồi, chuyện hôm nay liền đến đây thôi, đều tự mình trở về đi. "
Vẻ mặt Hoàng đế không vui mở miệng, dường như đã rất mệt mỏi.
" Vâng, cung tiễn bệ hạ. "
Mọi người cùng nhau quỳ trên mặt đất, sắc mặt khác nhau.
Hoàng đế đứng dậy, lại nhìn thấy trong tay thái giám bên cạnh đang cầm cây ngọc bổng kia, sắc mặt tối sầm, một tay cầm nó vứt ra ngoài, dường như là dáng vẻ cực hận.
Chẳng qua Mộc Tịch Bắc biết, đây thật ra là Hoàng đế đang đùa giỡn uy phong với những đại thần kia, dù sao hôm nay chỉ vì một cây gậy này, lại dọn dẹp không ít người.
"Lộc cộc " một tiếng, sự cố lại phát sinh lần nữa, Mộc Tịch Bắc nhíu mày, bộ dạng chờ xem kịch vui, hơi thở mọi người đều ngưng tụ.
Hoàng đế vốn đã xoay người, dường như nhận ra có gì đó không đúng, lại quay sang nhìn ngọc bổng ở trên đất, thì phát hiện, ngọc bổng đang êm đẹp lại bị gãy thành hai khúc, này cũng coi như xong, nhưng bên trong ngọc bổng dĩ nhiên trống không.
Hai khúc ngọc bổng gãy trên mặt đất, chia làm hai đoạn, ở giữa bị người móc thành rỗng ruột, một đoạn bên trong vậy mà có giấu một trang giấy, bị cuốn lại thành quyển.
Trong chớp nhoáng này tất cả mọi người không có thanh âm, nhất thời đều không làm rõ được tình huống, Hoàng đế bước lên, quét đám người xung quanh một vòng, tự mình ngồi xuống nhặt nửa khúc ngọc bổng kia lên, một tay lấy tờ giấy ở trong ra.
Mọi người ai cũng không nói gì, cũng không biết trên tờ giấy kia viết cái gì.
Mặt sau tờ giấy chính là viết Trừng Giang Hầu thân khải, Hoàng đế từ từ mở tờ giấy ra, đem ánh mắt nhìn lên, kết quả sắc mặt càng ngày càng trầm, toàn bộ đại thần ở xa xa nghển cổ, đáng tiếc cái gì cũng không nhìn thấy.