Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 533 : Tâm tư mẹ con (3)
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Gian phòng không tính lớn, nhưng chứa đựng mấy người cũng đã đủ, trên mặt đất đều đắp lên chút cỏ khô làm nệm rơm, cả gian phòng tối đen, có chút ẩm ướt, trên vách tường có không ít ngọn đèn, chỉ là đều không thắp sáng.
Sau khi Thanh Từ đánh giá xung quanh một phen, liền đốt sáng không ít ngọn đèn trên vách tường.
Trong chớp mắt, gian phòng liền sáng lên, trên chồng cỏ dại có một nữ tử cả người toàn là máu đang nằm lên, khuôn mặt dữ tợn, hơi thở bất ổn.
Phát giác được trong phòng đột nhiên biến hóa, Tôn Lộ chậm rãi mở hai mắt ra, nhưng lại nhắm lại, hơi né tránh ánh sáng chói mắt này, nhìn thấy người đến là Mộc Tịch Bắc, Tôn Lộ cười một tiếng trào phúng, nàng nói nàng rõ ràng bị ban chết, vì sao lại bị giấu ở cái nơi tối tăm không có ánh mặt trời này, thì ra là nữ nhân này, quả nhiên là mánh khoé thông thiên!
Mộc Tịch Bắc cầm một bó đuốc, ngồi xổm ở trước mặt Tôn Lộ, ngọn lửa nhảy nhót ở trên mặt Tôn Lộ, vì nàng mang đến một tia tức giận.
Tôn Lộ đau đớn mở hai mắt ra, nhìn Mộc Tịch Bắc, há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra thanh âm.
Mộc Tịch Bắc ngôn ngữ dịu dàng, giúp Tôn Lộ vuốt phẳng một sợi tóc dính vào trên mặt, vén nó ra sau, sau đó ở bên tai không nhẹ không nặng nói:
" Phụ thân của ngươi không cần ngươi nữa."
Hai tay Tôn Lộ lập tức nắm chặt thành nắm đấm, thở dốc cũng dần dần tăng thêm.
Mộc Tịch Bắc tiếp tục mở miệng, mang theo ý vị mê hoặc lòng người:
" Ông ta cho tới bây giờ đều chưa từng yêu ngươi."
" Ông ta vẫn luôn lợi dụng ngươi."
" Ngươi chỉ là một quân cờ thôi."
" Ngươi chết đi, ông ta có thể đạt được quyền thế lớn hơn nữa, tài phú nhiều hơn nữa, có thể sinh thêm vài nữ nhi so với ngươi càng nhu thuận hơn."
" Ngươi vô dụng."
Mộc Tịch Bắc một câu một câu nhẹ giọng nói, mang theo tia tiếc hận, lại càng phát ra tàn nhẫn, đánh thật mạnh vào trong lòng Tôn Lộ, hai mắt Tôn Lộ muốn nứt, phẫn nộ nhìn dung nhan xinh đẹp của nữ tử trước mắt, phát ra tiếng gào thét chói tai:
" A! Câm miệng! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!"
" Phu nhân lại nhìn một cái đây là cái gì? "
Tôn phu nhân do dự nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, lại bắt đầu lật qua lật lại trang giấy trong tay, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
" Tôn phu nhân nhìn rõ ràng chưa?"
Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại.
" Mấy thứ này ngươi lấy từ đâu tới?"
Giọng nói Tôn phu nhân có chút run rẩy.
Thanh Từ thu hồi trang giấy trong tay Tôn phu nhân, không có coi nhẹ ngón tay Tôn phu nhân hiện màu xanh.
" Tôn phu nhân tựa hồ không nên lo lắng đến bọn chúng, mà hẳn nên lo lắng thứ này nếu truyền vào trong tai Bệ hạ, cũng không biết Trừng Giang Hầu phủ ngày xưa còn có thể khoẻ mạnh hay không. "
Mộc Tịch Bắc không nhanh không chậm mở miệng.
" Ngươi muốn như thế nào? "
Bàn tay Tôn phu nhân vẫn run rẩy không ngừng, trong lúc nhất thời có chút bối rối.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt:
" Đây không phải vấn đề ta muốn như thế nào, mà là nhìn Tôn phu nhân muốn như thế nào?"
Tôn phu nhân hồi lâu không có mở miệng, Mộc Tịch Bắc giương mắt lên, lại rủ xuống đôi mắt, từ trên giường êm ngồi dậy:
" Tôn phu nhân, ở chỗ ta có một người, chắc hẳn bà nhất định rất muốn gặp. "
Sắc mặt Tôn phu nhân nhất thời hơi khó hiểu, lập tức phảng phất như nghĩ tới điều gì, mãn nhãn khiếp sợ, lập tức từ trên ghế đứng lên, bông tuyết hóa thành giọt nước lăn xuống đầy đất.