Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời

Chương 11 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Cô đập tay vào ngực anh, hất anh ngã trở lại giường, “Anh điên à?”, cô rít lên.



Charles chỉ mỉm cười. “Anh chắc chắn rằng em không cần dùng đến sức mạnh để đưa anh vào giường, vợ yêu.”



“Chuyện này chẳng là gì ngoài một trò chơi đối với anh.”



“Không, Ellie. Đây là hôn nhân.”



“Anh không biết hôn nhân là gì?”



“Chính em cũng thú nhận là mình không biết.” Anh với lấy tay cô. “Anh đề nghị là chúng ta sẽ cùng nhau học.”



Ellie giật tay ra. “Đừng chạm vào em. Em không thể suy nghĩ khi anh chạm vào em.”



“Một thực tế đáng mừng”, anh thì thầm.



Cô bắn cho anh một cái nhìn gay gắt. “Em sẽ không cố gắng quyến rũ anh.”



“Nó sẽ không khó đến thế. Và nó luôn mang lại thành công cho người biết cố gắng.”



“Nó sẽ vô cùng khó khăn”, cô đập lại anh. “Em không thể gom đủ mong muốn để thực hiện nó.”



“Oái. Một cú đánh trúng đích, thưa phu nhân, nhưng rõ ràng là sai lầm.”



Ellie muốn rít lên một câu đáp trả châm chích, nhưng không thể nghĩ ra câu nào thông minh để nói. Vấn đề là, cô cũng biết mình sai. Người đàn ông này chỉ cần nhìn cô và đầu gối cô sẽ yếu dần đi. Khi anh ta thực sự đưa tay ra và chạm vào cô, cô hầu như không thể đứng vững.



“Ellie”, anh dịu dàng nói, “Vào giường đi”.



“Em sẽ phải yêu cầu anh ra khỏi đó”, cô nghiêm túc nói.



“Em thậm chí không muốn thử kế hoạch của anh một chút xem sao à? Gạt bỏ ý tưởng của anh ngay lập tức dường như không công bằng lắm.”



“Công bằng? Công bằng! Anh điên à?”



“Đôi khi anh cũng băn khoăn”, anh lẩm bẩm.



“Thấy chưa? Anh cũng giống như em đều biết rằng chuyện này là điên rồ.”



Charles thầm chửi thề thứ gì đó về việc cô có đôi tai thính hơn cả thỏ. Ellie tranh thủ sự im lặng chốc lát của anh để tiếp tục tấn công và nói, “Em có thể có được gì qua việc quyến rũ anh?”.



“Anh sẽ nói với em”, anh ề à nói, “Nhưng anh không chắc rằng đôi tai thanh nhã của em sẵn sàng cho điều đó”.



Mặt Ellie đỏ hơn cả tóc và cô cố gắng nói, “Anh biết rằng ý em không phải thế”. Nhưng răng cô nghiến vào nhau quá chặt đến mức nó thốt ra giống một tiếng rít hơn.



“A, người vợ uyên thâm của tôi”, Charles thở dài.



“Tôi đang mất bình tĩnh rồi đấy, thưa ngài.”



“Thật ư? Anh không nhận ra đấy.”



Ellie chưa bao giờ bị thôi thúc muốn tát ai đó trong cả cuộc đời, nhưng cô bắt đầu nghĩ rằng đây có thể là một thời điểm đúng đắn để bắt đầu. Thái độ giễu cợt, tự tin quá mức của anh đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của cô. “Charles...”



“Trước khi em tiếp tục”, anh ngắt lời, “Cho phép anh giải thích với em lý do em nên nghiêm túc cân nhắc chuyện quyến rũ anh”.



“Anh có lập một danh sách không?”, cô kéo dài giọng.



Anh thản nhiên vẫy tay trong không khí. “Không quá trang trọng đâu, anh cam đoan với em. Nhưng anh có xu hướng suy nghĩ theo danh sách - đó là một thói quen chung của những người hay lập danh sách, và vì thế đương nhiên anh có vài lý do chính đã sắp xếp trong đầu.”



“Đương nhiên.”



Anh mỉm cười trước nỗ lực tỏ ra mỉa mai của cô. “Chúng không được sắp xếp theo thứ tự, tất nhiên.” Khi cô không nói gì, anh thêm vào, “Chỉ để không có hiểu lầm gì về lợi ích của nước Anh, khả năng bầu trời sụp xuống và tất cả những thứ khác”.



Ellie không muốn gì hơn là quăng anh ra khỏi phòng mình. Đi ngược lại với nhận định đúng đắn của mình, cô nói, “Tiếp tục đi”.



“Rất tốt, để anh xem nào.” Charles chắp tay vào nhau giống như để cầu nguyện khi anh trì hoãn. Anh đã không nghĩ đến chuyện lập một danh sách cho đến khi Ellie nhắc đến nó. Anh nhìn sang vợ mình, cô đang nhịp nhịp chân một cách nóng nảy. “Được rồi, bắt đầu nào, đầu tiên chúng ta phải đặt tên cho danh sách này.”



Cô nhìn anh đầy hoài nghi, anh biết rằng cô đang nghi ngờ anh bịa ra một danh sách trong lúc đang nói. Không thành vấn đề, anh quyết định. Việc này không thể khó đến thế.



“Tiêu đề?”, Ellie móm lời.



“À, ừ. ‘Những lý do vì sao Ellie nên quyến rũ Charles’. Lẽ ra anh đã gọi nó là ‘Những lý do vì sao Ellie nên thử quyến rũ Charles’”, anh thêm vào như một lời độc thoại, “Những kết quả gần như chắc chắn đối với anh”.



Cô trao cho anh một cái nhìn cứng như đá, vì thế anh tiếp tục, “Ý anh là có một lý do nho nhỏ để sợ rằng em có thể phá hỏng nó”.



“Em biết ý anh là gì.”



Anh bẽn lẽn mỉm cười. “À, ừ, tất nhiên là em biết. Chúng ta tiếp tục với số một chứ?”



“Làm ơn.”
Judith há hốc miệng và quay sang Ellie. “Chú ấy nói đúng!”



Charles nhìn thẳng vào mắt Ellie, biểu hiện rõ ràng là khêu gợi. “Em có thể nghe thấy anh nghĩ không?”



Cô nhanh chóng lắc đầu.



“Có thể là không”, anh đồng ý. “Nếu không em phải đỏ mặt hơn nữa.”



“Nhìn kìa!”, Judith la lên. “Cô ấy đỏ mặt. Cô ấy biết chú đang nghĩ gì!”



“Giờ thì cô biết rồi”, Ellie đáp lại.



“Chú ấy nghĩ gì thế?”, Judith hỏi.



“Chúa tôi!”, Ellie nói thật nhanh. “Chúng ta đến gần bếp chưa? Tốt nhất cháu phải im thin thít, Judith ạ. Charles đã nói rằng chúng ta phải im lặng.”



Bộ ba nhón chân vào bếp. Ellie nhận ra rằng nó đã được lau dọn sạch bong kể từ chuyến viếng thăm cuối cùng của cô. Có vẻ như cái lò gây cháy đã hoạt động trở lại. Cô muốn nhìn vào trong và kiểm tra cái giá đến chết đi được. Có lẽ khi Charles quay lưng...



“Cháu nghĩ Monsieur Belmont giấu cái bánh đấy ở đâu?”, Charles hỏi Judith.



“Có lẽ ở trong tủ?”, cô bé gợi ý.



“Ý kiến tuyệt vời. Chúng ta đi xem thử nào.”



Khi hai người họ lùng sục trong tủ bếp, Ellie lao vù đến chiếc lò, tất nhiên với sự im lặng cần thiết. Cô bắn một cái nhìn về phía chồng để chắc chắn rằng anh và Judith vẫn đang bận rộn, sau đó nhanh nhẹn nhét đầu vào bên trong.



Cô nhanh nhẹn lùi ra y như thế, nhưng cô đã có đủ thời gian để thấy rằng chiếc giá đã được đặt lại đúng vị trí cô đã đặt. “Việc này cực kỳ lạ lùng”, cô thầm lẩm bẩm.



“Em nói gì à?”, Charles hỏi mà không hề quay lại.



“Không”, cô nói dối. “Anh đã tìm thấy bánh chưa?”



“Chưa. Anh có cảm giác rằng tối nay người hầu trong bếp đã chén sạch nó rồi. Nhưng bọn anh đã tìm thấy một chiếc bánh trông khá ngon phủ kem bơ.”



“Kem bơ à?”, Ellie hỏi, cảm thấy hứng thú hơn.



“Ừ... ừm. Anh chắc chắn thế.”



Ellie tin anh vì anh đã ngậm một ngón tay trong miệng.



“Nó ngon quá, Ellie”, Judith líu lo, thò tay xuống và quệt lấy một miếng kem.



“Hai người không ăn bánh à?”, Ellie hỏi.



“Không.”



“Không phải cháu.”



“Lớp kem bơ phủ đó sẽ làm bụng hai người khó chịu đấy.”



“Đáng buồn là thế”, Charles nói, liếm tay thêm một cái, “Nhưng, ồ, anh rất vui lòng.”



“Thử một tí đi, cô Ellie”, Judith nói.



“Ổ, cũng được. Nhưng chỉ với một miếng bánh.”



“Nhưng thế thì sẽ làm mất vị”, Charles nói. “Judith và anh định ăn sạch lớp kem và để lại một bí ẩn cho Monsieur Belmont vào buổi sáng.”



“Ông ấy sẽ không thấy buồn cười đâu, em chắc chắn thế”, Ellie nói.



“Ông ấy không bao giờ buồn cười cả.”



“Charles nói đúng đấy”, Judith nói. “Ông ấy lúc nào cũng gầm gừ và thích mắng cháu bằng tiếng Pháp.”



Charles giơ một ngón tay phủ kem về phía cô. “Thử đi, Ellie. Em biết là mình muốn thế mà.”



Mặt Ellie đỏ rực. Lời nói của anh không thoải mái như những lời anh đã thốt ra trong phòng ngủ, khi anh ra sức tán tỉnh cô. Anh đưa ngón tay về phía môi cô, nhưng cô lùi lại trước khi anh chạm vào miệng mình.



“Tiếc thật”, anh nói. “Anh nghĩ em sẽ làm thế.”



“Làm cái gì cơ ạ?”, Judith hỏi.



“Không có gì?”, Ellie cáu khỉnh, và chỉ để cho Charles thấy rằng cô không phải là một kẻ chết nhát hoàn toàn, cô thò tay về phía anh, quệt lấy một ít kem và ăn nó. “Ôi trời”, cô thốt ra. “Ngon quá.”



“Cháu bảo cô rồi mà”, Judith nói.



Ellie từ bỏ tất cả nỗ lực cố gắng trở thành bà chủ nhà nghiêm trang. Ba người họ chỉ mất hai phút để lột trần toàn bộ cái bánh.