Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời

Chương 10 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Charles thức giấc vào sáng hôm sau với một cái đầu đau như búa bổ. Cô vợ mới dường như có khả năng khiến anh cảm thấy choáng váng kinh khủng mà không cần phải uống một giọt cồn nào.



Không phải nghi ngờ gì nữa. Hôn nhân không tốt cho sức khỏe con người ta một chút nào.



Sau khi rửa mặt và mặc đồ xong, anh quyết định rằng mình phải đi tìm Ellie và xem tâm trạng của cô thế nào. Anh không hề có ý tưởng nào về việc sẽ nói gì với cô, nhưng dường như anh phải nói gì đó.



Điều anh muốn nói là, “Lời xin lỗi của em được chấp nhận” nhưng điều đó yêu cầu cô phải thực sự xin lỗi vì cách nói chuyện hư hỏng đêm hôm trước và anh không tin cô sẽ làm thế.



Anh gõ lên cánh cửa nối và đợi trả lời. Khi không nghe thấy gì, anh mở cửa và gọi tên cô. Vẫn không có trả lời, vì thế anh đẩy cánh cửa ra rộng hơn một chút và thò đầu vào.



“Ellie?”, anh liếc nhìn chiếc giường và ngạc nhiên khi thấy nó đã được sắp xếp gọn gàng. Những người hầu vẫn chưa đến dọn dẹp vào sáng hôm nay. Anh có thể chắc chắn về việc đó vì anh đã ra lệnh cho họ để hoa tươi lên bàn trang điểm của vợ mình vào mọi buổi sáng và hoa violet ngày hôm qua vẫn còn ở đó.



Anh lắc đầu, nhận ra rằng vợ mình đã tự thu dọn giường. Anh cho rằng mình không nên ngạc nhiên. Cô là một phụ nữ có năng lực.



Ngoại trừ với lò nướng, tất nhiên.



Charles thong dong xuống cầu thang đi đến phòng ăn sáng, nhưng thay vì thấy vợ mình, anh chỉ nhìn thấy Helen, Claire và Judith.



“Charles!”, Claire thốt lên khi nhìn thấy anh bước qua ngưỡng cửa. Cô bé đứng bật dậy.



“Cô cháu họ mười bốn tuổi yêu quý của tôi cảm thấy như thế nào vào buổi sáng rạng rỡ này thế?”, anh hỏi khi nắm tay cô bé và lịch thiệp hôn lên nó. Các cô gái trẻ thích những cử chỉ lãng mạn vớ vẩn đó, anh yêu thương Claire đủ để nhớ dành những cử chỉ trang trọng như thế với cô bé.



“Cháu thấy rất tốt, cảm ơn”, Claire đáp lại. “Chú ăn sáng với chúng cháu không?”



“Chú nghĩ thế”, Charles lẩm bẩm khi ngồi xuống một chiếc ghế.



“Chúng ta không có”, Claire thêm vào, “bánh mỳ nướng đâu”.



Câu này khiến cô bé nhận được một cái nhìn khiển trách từ Helen, nhưng Charles không thể không bật cười khi anh xiên vào một lát thịt muối.



“Chú cũng có thể hôn tay cháu”, Judith nói.



“Chú thật đáng ghét vì đã quên mất”, Charles nói và đứng lên. Anh nắm tay Judith và đưa lên môi. “Công chúa Judith thân mến, ngàn lần xin lỗi.”



Judith cười khúc khích khi Charles ngồi xuống. “Em tự hỏi vợ em đâu rồi nhỉ?”, anh nói.



“Cháu không nhìn thấy cô ấy”, Claire trả lời.



Helen hắng giọng. “Eleanor và chị đều dậy sớm, chị thấy cô ấy ăn sáng ở đây trước khi Claire và Judith xuống.”



“Cô ấy có ăn bánh mỳ nướng không?”, cô con gái lớn của Helen hỏi.



Charles ho để che giấu một tiếng cười. Thật là, người ta không nên cười vợ mình trước mặt họ hàng. Kể cả khi người ta cực kỳ không vui với cô vợ được nhắc đến.



“Mẹ nhớ là cô ấy ăn bánh quy”, Helen nói gay gắt. “Và mẹ yêu cầu con không gợi lại chuyện đó lần nữa, Claire. Cô họ mới của con rất nhạy cảm về chuyện không may đó.”



“Cô ấy là mợ con. Và đó không phải là chuyện không may. Đó là một đám cháy.”



“Đó là chuyện hôm qua rồi”, Charles chen vào, “Và chú đã quên hẳn nó rồi.”



Claire cau mày và Helen tiếp tục, “Chị chắc rằng Ellie nói cô ấy định tham quan vườn cam. Cô ấy nói rằng mình là một người làm vườn rất giỏi”.



“Vườn cam có chống cháy không?”, Claire hỏi.



Charles bắn cho Claire một cái nhìn nghiêm khắc. “Claire, đủ rồi.”



Claire lại cau mày nhưng im lặng.



Sau đó, khi ba người họ nhìn nhau trong im lặng, một tiếng thét the thé xuyên qua bầu không khí.



“Cháy!”



“Thấy chưa!”, Claire hét lên, giọng đôi chút tự mãn. “Thấy chưa! Cháu đã nói rằng cô ấy sẽ châm lửa vườn cam mà.”



“Một đám cháy nữa?”, Judith hỏi, trông khá vui mừng bởi triển vọng đó. “Ồ, Ellie lúc nào cũng thú vị.”



“Judith”, mẹ cô bé nói bằng giọng mệt mỏi. “Cháy không bao giờ thú vị cả. Và Claire, con biết rất rõ rằng đó chỉ là dì Cordelia. Mẹ chắc chắn rằng không có gì bị cháy cả.”



Như thể chỉ để chứng tỏ luận điểm của Helen, Cordelia chạy ào vào phòng ăn sáng, thốt ra một tiếng hét “Cháy!” khác. Bà lướt qua bàn ăn rồi cửa phòng ăn tối, chạy đến nơi nào đó không biết.



“Thấy chưa”, Helen nói. “Chỉ là Cordelia thôi. Chẳng có cháy gì cả.”



Charles có xu hướng đồng ý với Helen, nhưng sau đám cháy ngày hôm trước, anh thấy mình hơi hồi hộp. Anh lấy khăn ăn lau miệng và đứng lên. “Ờ, em nghĩ mình sẽ đi bộ một chút”, anh ứng khẩu. Anh không muốn những người họ hàng nghĩ rằng anh đi kiểm tra vợ mình.
“Nếu em nói thế”, cô nói, hơi đỏ mặt, “Thì điều đó hẳn đã chứng tỏ rằng em đã tức giận đến mức nào. Sử dụng những từ vô nghĩa. Hừm, thế này thật không giống em.”



“Ellie, anh biết rằng em là một phụ nữ cực kỳ thông minh.” Anh đợi cô nói gì đó nhưng khi cô không nói, anh thêm vào, “Đó là lý do anh cưới em”.



“Anh cưới em”, cô cấm cảu, “Bởi vì anh cần cứu tài sản của mình và anh nghĩ em sẽ phớt lờ những cuộc tình của anh”.



Anh hơi đỏ mặt. “Đúng là tình thế tài chính bất ổn đã có tác động rất lớn đến việc chúng ta vội vã kết hôn, nhưng anh bảo đảm với em rằng ngoại tình là điều cuối cùng xuất hiện trong đầu khi anh quyết định kết hôn với em.”



Cô thốt ra một tiếng khịt mũi không duyên dáng. “Người ta chỉ cần nhìn vào bản danh sách của anh thì sẽ biết rằng anh đang nói dối.”



“À, ừ”, Charles thận trọng nói, “Bản danh sách bỉ ổi”.



“Nhắc đến thỏa thuận hôn nhân”, Ellie nói, “Anh đã giải quyết vấn đề tài chính của em chưa?”.



“Mới ngày hôm qua, đương nhiên là thế.”



“Anh đã làm rồi?”, cô có vẻ rất ngạc nhiên. “Ừm, nhưng...”



“Nhưng cái gì?”, anh gắt gỏng, tức tối vì cô đã không trông đợi anh giữ lời hứa.



“Không có gì.” Cô dừng lại, và sau đó thêm vào, “Cám ơn anh”.



Charles trả lời bằng cách gật đầu. Sau vài phút im lặng, anh nói, “Ellie, chúng ta thực sự phải thảo luận về cuộc hôn nhân này. Anh không biết em lấy ở đâu ấn tượng không hay về anh, nhưng...”.



“Không phải bây giờ”, cô ngắt lời. “Em quá mệt và em thực sự không thể chịu đựng được việc nghe anh giải thích rằng em biết quá ít về hôn nhân của giới quý tộc như thế nào.”



“Bất kỳ khái niệm nào về hôn nhân của anh đều hình thành trước khi gặp em”, anh giải thích.



“Em đã nói với anh rằng em không tin mình có sức hấp dẫn chết người khiến anh quăng bỏ những ý nghĩ về một cuộc hôn nhân phải như thế nào.”



Charles nhìn cô thật kỹ, nhìn thấy những sợi tóc hung đỏ lộn xộn rơi xuống vai, và quyết định rằng “hấp dẫn” là từ không đủ mạnh để miêu tả cô. Cơ thể anh nhức nhối vì cô, và trái tim anh - chà, anh không có nhiều kinh nghiệm với trái tim, nhưng khá chắc chắn rằng mình đang cảm thấy cái gì đó. “Vậy thì dạy anh đi”, anh nói đơn giản. “Dạy anh xem hôn nhân phải như thế nào.”



Cô nhìn anh trân trối. “Làm sao em biết được. Điều này cũng mới mẻ với em như với anh.”



“Vậy có lẽ em không nên gắt gỏng với anh quá nhanh như thế.”



Một mạch máu gần như bật ra khỏi thái dương trước khi cô nói, “Em biết rằng chồng và vợ nên quan tâm đến nhau đủ nhiều để không cười và ngoảnh mặt đi khi ai đó phạm tội ngoại tình”.



“Thấy chưa? Anh biết rằng em có vài quan điểm vững chắc về hôn nhân mà.” Anh mỉm cười và ngả lưng vào những chiếc gối trên giường. “Và anh không thể diễn tả hết với em mình vui mừng như thế nào khi em không thích thú với việc cắm sừng anh.”



“Em sẽ vui mừng nếu được nghe điều giống như thế từ anh”, cô đốp lại.



Nụ cười mỉm của anh giãn ra thành một nụ cười toe toét. “Ghen tuông không bao giờ tấn công những đôi tai biết điều.”



“Charles...”, giọng cô mang đầy vẻ cảnh giác.



Anh bật cười và nói, “Ellie, anh cam đoan với em rằng ý nghĩ ngoại tình chưa bao giờ lướt qua đầu anh kể từ khi gặp em”.



“Điều đó mới an ủi làm sao”, cô mỉa mai nói. “Anh đã cố gắng giữ đầu óc mình chung thủy trong cả một tuần liền.”



Charles nghĩ đến việc chỉ ra rằng đúng ra đã tám ngày rồi, nhưng quyết định rằng làm như thế thì có vẻ trẻ con. Thay vì thế anh nói, “Vì vậy, đối với anh, vai trò làm vợ của em đã rất rõ ràng”.



“Em xin anh thứ lỗi.”



“Sau cùng, anh không muốn lăng nhăng.”



“Mình không thích chiều hướng của việc này”, cô lẩm bẩm.



“Anh không thích gì hơn là được dành cả đời trong vòng tay em.”



Cô khịt mũi. “Em thậm chí không muốn nghĩ xem anh đã nói như thế bao nhiêu lần rồi, thưa ngài.”



Charles trượt khỏi giường và đứng lên với vẻ uyển chuyển của một con mèo. Anh lợi dụng sự bối rối của cô để cầm lấy một tay cô và đưa lên môi.



“Nếu anh đang cố gắng quyến rũ em”, cô nói thẳng, “Nó sẽ không có tác dụng đâu”.



Anh cười toe toét, nụ cười mang rất nhiều vẻ tinh quái. “Anh không cố gắng quyến rũ em, Eleanor thân yêu. Anh sẽ không bao giờ cố gắng hoàn thành một nhiệm vụ phi thường như thế. Sau cùng, em cao quý, em ngay thẳng, em cứng rắn.”



Nói theo kiểu đó, Ellie nghĩ rằng mình khá giống một khúc cây. “Ý anh là sao?”, cô nghiến răng.



“Sao ư, rất đơn giản, Ellie à. Anh nghĩ rằng em nên quyến rũ anh!”