Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời
Chương 9 :
Ngày đăng: 15:42 19/04/20
Ellie ấp ủ vết thương của mình trong suốt thời gian còn lại trong ngày, vờ mệt mỏi khi một cô hầu gái đến phòng để mời cô xuống ăn tối. Cô biết mình đang tỏ ra là kẻ hèn nhát tồi tệ nhất trên thế giới, nhưng thật sự là cô quá giận dữ với Charles và toàn bộ gia đình anh đến mức không tin mình có thể ngồi cùng họ trong cả một bữa ăn.
Tuy nhiên, giận dỗi trốn trong phòng thì hơi buồn chán, vì thế cô lẻn xuống tầng dưới và túm lấy số báo mới nhất để lướt qua các trang tài chính. Theo thói quen, cô kiểm tra các khoản đầu tư của mình, nhưng sau đó nhận ra rằng cô không biết tình trạng khoản tiền của mình như thế nào rồi. Charles đã chuyển vào tài khoản của cô như anh đã hứa hay chưa? Có thể là chưa, Ellie nghĩ, cố gắng kiên nhẫn. Họ mới chỉ kết hôn một ngày. Dù sao cô sẽ phải nhắc anh. Cô đọc một bản báo cáo triển vọng về một nhà máy bông mới ở Derbyshire và nóng lòng muốn đầu tư vào đó một khoản.
Cô đọc tờ báo ba lần, sắp xếp lại những vật trang trí thiếu giá trị trên bàn trang điểm hai lần, nhìn chằm chằm ra cửa sổ trong một giờ đồng hồ trước khi thả mình xuống giường rồi bật ra một tiếng rên rỉ lớn. Cô chán nản, đói, và cô đơn, đó đều là lỗi của chồng cô và gia đình khỉ gió của anh ta. Cô có thể vui vẻ bóp cổ tất cả bọn họ.
Và rồi Judith gõ cửa.
Ellie lưỡng lự mỉm cười. Cô nghĩ rằng mình không giận dữ với cả gia đình chồng. Sau cùng, thật khó để giận giữ với một đứa bé sáu tuổi.
“Cô ốm à?”, Judith hỏi, trèo lên giường với Ellie.
“Không hẳn thế. Chỉ mệt thôi.”
Judith cau mày. “Khi cháu mệt, cô Dobbin vẫn bắt cháu ra khỏi giường. Thỉnh thoảng, cô ấy đặt một miếng vải lạnh và ướt lên cổ cháu.”
“Cô cá là việc đó có tác dụng.”
Cô gái nhỏ nghiêm trang gật đầu. “Thật khó để đi ngủ với một cái cổ ướt.”
“Cô chắc chắn như thế.”
“Mẹ nói rằng sẽ bảo người mang một khay đồ ăn lên phòng cô.”
“Chị ấy thật tốt bụng.”
“Cô đói không?”
Trước khi Ellie có thể trả lời, bụng cô gầm lên.
Judith cười toáng lên. “Cô đói rồi.”
“Cô đoán là thế.”
“Cháu nghĩ mình thích cô.”
Ellie mỉm cười, cảm thấy khá hơn cả ngày nay. “Tốt quá, vì cô cũng thích cháu.”
“Claire nói rằng hôm nay cô đã gây ra đám cháy.”
Ellie đếm đến ba trước khi nói, “Có một đám cháy, nhưng đó là tai nạn. Cô không gây ra nó.”
Judith nghiêng đầu sang một bên khi cô bé suy xét lời nói của Ellie. “Cháu nghĩ mình tin cô. Claire thường xuyên sai, mặc dù chị ấy không thích thừa nhận chuyện ấy.”
“Hầu hết mọi người đều không thích thế.”
“Cháu hiếm khi sai lầm về bất kỳ cái gì.”
Ellie mỉm cười và vuốt tóc cô bé. Một cô hầu gái xuất hiện ở cửa với bữa ăn tối. Judith nhảy xuống khỏi giường và nói, “Tốt nhất là cháu nên quay lại phòng. Cô Dobbin có thể sẽ giấu bánh tráng miệng đi nến cháu chậm chân.”
“Vì Chúa, điều đó thật kinh khủng!”
Judith nhăn mặt. “Cô ấy ăn nó sau khi cháu đi ngủ.”
Ellie ngoắc ngón tay và thì thầm, “Quay lại đây một chút.”
Tò mò, Judith lại trèo lên giường và đưa mặt lại gần Ellie.
“Nếu lần tới cô Dobbin ăn bánh của cháu”, Ellie thì thầm, “Cháu hãy tìm cô. Chúng ta sẽ cùng nhau lén xuống nhà bếp và tìm cho cháu món gì đó ngon hơn”.
Judith vỗ tay vào nhau, mặt bừng vẻ vui sướng. “Ôi, Nữ bá tước, cô sẽ trở thành người họ hàng tốt nhất!”
“Cũng như cháu”, Ellie trả lời, cảm thấy nước mắt trào lên trong mắt. “Và cháu phải gọi cô là Ellie. Rốt cuộc, bây giờ chúng ta là gia đình rồi.”
“Ngày mai cháu sẽ dẫn cô đi một vòng quanh nhà”, cô gái nhỏ khẳng định. “Cháu biết tất cả lối đi bí mật.”
“Thế thì thích thật. Nhưng tốt hơn là cháu chạy đi. Chúng ta sẽ không muốn cô Dobbin ăn bánh của cháu tối nay đâu.”
“Nhưng cô nói...”
“Cô biết, nhưng chiều nay nhà bếp đang trong tình trạng thảm hại. Có thể rất khó tìm thấy món tráng miệng thay thế.”
“Ôi trời!”, Judith thốt lên, hốt hoảng trước ý nghĩ đó, “Tạm biệt!”.
Ellie nhìn cô bé phóng ra khỏi phòng, rồi quay lại với khay thức ăn và bắt đầu ăn.
Cho dù đang đói, Ellie thấy mình chỉ có hứng thú ăn hết một phần tư thức ăn. Cái bụng rỗng chẳng mấy xoa dịu hệ thần kinh đang bị kích động của cô là mấy, cô thực sự đã nhảy lên chạm trần nhà khi nghe tiếng cửa phòng Charles mở ra vào buổi tối. Cô nghe thấy anh đi lại quanh phòng, chắc là đang chuẩn bị đi ngủ và nguyền rủa mình vì đã nín thở mỗi lần nghe tiếng bước chân mang anh đến gần cánh cửa nối.
Chuyện này thật điên rồ. Hoàn toàn điên rồ. “Mày có một ngày”, cô lầm bầm. “Một ngày để cảm thấy thương hại chính mình và sau đó mày phải ra ngoài và làm điều tốt nhất. Ừ thì mọi người nghĩ mày đã gây ra đám cháy trong bếp. Đó không phải là điều tệ hại nhất có thể xảy ra.
Ellie dành một phút tiếp theo cố gắng nghĩ về thứ gì đó tệ hơn. Việc này không dễ dàng. Cuối cùng cô khua tay trong không khí và nói, hơi to hơn lúc trước, “Mày có thể đã giết ai đó. Điều đó sẽ rất tệ. Vô cùng tệ”.
Cô gật đầu, cố gắng an ủi mình như thế, so với mức độ vĩ đại của cuộc sống, một đám cháy đúng là một rắc rối nhỏ. “Rất tệ”, cô nhắc lại. “Giết ai đó. Rất tệ.”
Một tiếng gõ cửa vang lên ở cánh cửa nối. Ellie giật chiếc chăn lên đến tận cằm, mặc dù cô biết rằng cửa đã bị khóa. “Vâng?”, cô gọi với ra.
“Em đang nói chuyện với anh à?”, Charles hỏi qua cánh cửa.
Nói như thế, Charles thừa nhận, nghe có vẻ hơi lạnh lùng. “Ellie”, anh xoa dịu, “Chắc chắn em nhận ra rằng anh viết cái này trước khi gặp em”.
“Thế thì khác gì?”
“Khác hoàn toàn. Nó... à... nó...”
“Em có phải tin rằng anh đã phải lòng em điên cuồng đến mức mọi quan điểm về hôn nhân của anh bỗng nhiên bị gạt bỏ?”
Đôi mắt xanh sẫm của cô dường như tóe lửa và băng giá cùng một lúc. Charles không biết anh nên cảm thấy e sợ hay ham muốn. Anh nghĩ đến việc nói điều gì đó ngu xuẩn như là, “Em rất xinh đẹp khi đang giận dữ”. Nó luôn có tác dụng kỳ diệu với những nhân tình của anh, nhưng anh có cảm giác rằng nó sẽ không mang đến thành công như thế đối với vợ mình.
Anh hơi chút ngập ngừng liếc mắt về phía cô. Cô đang đứng bên kia phòng, dáng vẻ hùng hổ, bàn tay siết thành nắm đấm ở sườn. Tờ danh sách chết tiệt nằm nhăn nhúm trên sàn. Khi cô bắt gặp anh nhìn cô, ánh mắt cô thậm chí trở nên cứng rắn hơn, Charles khá chắc anh có thể nghe thấy tiếng sấm.
Không nghi ngờ gì, anh sẽ làm hỏng chuyện này hoàn toàn.
Trí thông minh của cô, đột nhiên anh nghĩ ra. Anh sẽ phải lôi kéo trí thông minh của cô và nói lý lẽ với cô. Cô vẫn tự hào về lý trí và sự điềm tĩnh của mình, không phải sao? “Ellie”, anh bắt đầu, “Chúng ta chưa bao giờ có cơ hội để thảo luận về hôn nhân với nhau.”
“Chưa”, cô cấm cảu, lời nói nhỏ ra a xít, “Chúng ta chỉ mới kết hôn với nhau thôi”.
“Anh đồng ý là chúng ta kết hôn có đôi phần vội vã, nhưng chúng ta có lý do hợp lý để tiến hành nhanh.”
“Anh có lý do hợp lý”, cô cãi lại.
“Đừng cố gắng hành động như thể anh đã lợi dụng em”, anh trả lời, giọng trở nên mất kiên nhẫn. “Em cũng cần đến cuộc hôn nhân này giống hệt anh.”
“Dù thế, em cũng không được gì nhiều từ nó.”
“Em không thể tưởng tượng về những thứ em có được đâu! Bây giờ em là một Nữ bá tước. Em giàu có hơn cả những gì em mơ đến.” Anh nhìn trừng trừng vào cô, thật cứng rắn. “Đừng xúc phạm anh bằng cách đóng vai nạn nhân.”
“Em có một tước hiệu. Và em giàu có. Em cũng có một người chồng mà em phải thưa gửi. Một người chồng dường như thấy việc đối xử với em như một tài sản không phải là vấn đề.”
“Eleanor, em đang trở nên vô lý đấy. Anh không muốn cãi nhau với em.”
“Anh có nhận thấy rằng anh chỉ gọi em là Eleanor khi anh nói chuyện với em như nói với một đứa trẻ không?”
Charles đếm đến ba rồi nói, “Hôn nhân của thiên hạ dựa trên tiền đề là cả hai phía trưởng thành đủ để tôn trọng lựa chọn của người kia.”
Cô nhìn anh chằm chằm, miệng há hốc. “Anh có biết rằng mình vừa nói với em điều gì không?”
“Ellie...”
“Em nghĩ anh vừa nói rằng em cũng có thể không chung thủy nếu em thích thế.”
“Đừng ngốc thế.”
“Sau khi có con thừa kế, và trở thành người bị thay thế, tất nhiên, như anh đã hùng hồn chỉ ra.” Cô ngồi xuống một chiếc trường kỷ, rõ ràng lạc trong suy nghĩ. “Tự do sống cuộc đời như em muốn, với người mà em chọn. Việc này rất hấp dẫn.”
Khi Charles đứng đó, nhìn cô dự liệu chuyện ngoại tình, quan điểm về hôn nhân trước đó của anh bỗng nhiên có vẻ hấp dẫn như bùn. “Bây giờ em không thể làm gì”, anh nói. “Ngoại tình trước khi sinh con thừa kế bị xem như là rất tồi tệ.”
Cô bắt đầu cười. “Mục số bốn bỗng nhiên có một ý nghĩa mới.”
Anh nhìn cô với vẻ hoang mang.
“Anh muốn lấy người có thể thoải mái sống trong môi trường xã hội với mình. Rõ ràng là em sẽ phải thông thạo những điều phức tạp về cái gì là xấu và cái gì là không. Để xem nào...” Cô bắt đầu gõ đầu ngón tay vào cằm, Charles bị xúi giục giật tay cô ra. Chỉ để xóa sạch biểu hiện mỉa mai trên mặt cô. “Ngoại tình quá sớm sau khi kết hôn là xấu”, cô tiếp tục, “Nhưng có nhiều hơn một người tình một lúc có phải là xấu hay không? Em sẽ phải điều tra việc đó”.
Charles cảm thấy mặt mình nóng bừng, thái dương đang rần rật một cách giận dữ.
“Ngoại tình với một người bạn của anh có thể là xấu, nhưng với anh họ xa của anh thì có phải là xấu hay không?”
Anh đang nhìn mọi thứ qua một màu đỏ kỳ quái.
“Em gần như chắc chắn là tiếp đãi người tình ở nhà chúng ta là xấu”, cô tiếp tục, “Nhưng em không chắc chắn...”.
Một tiếng nửa gầm gừ nửa hét khàn khàn, nghèn nghẹn thoát ra từ cổ họng Charles và anh quăng mình vào cô. “Thôi ngay!”, anh hét lên. “Thôi ngay đi.”
“Charles!”, cô điên cuồng vặn vẹo bên dưới anh, điều đó chỉ làm anh tức tối hơn.
“Không một từ nào nữa”, anh rít lên, đôi mắt đốt cháy da cô tạo thành những lỗ nhỏ. “Nếu em thốt ra thêm một từ nữa, ôi Chúa giúp con, anh sẽ không chịu trách nhiệm cho việc mình làm đâu.”
“”Nhưng em...”
Nghe thấy tiếng cô, ngón tay anh bấu vào vai cô. Cơ bắp anh run bần bật, cặp mắt hoang dại, như thể anh không còn biết và không quan tâm mình sẽ làm gì tiếp theo.
Ellie nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên thấy lo sợ. “Charles”, cô thì thầm, “Có lẽ anh không nên...”
“Có lẽ anh nên.”
Cô mở miệng để phản đối, nhưng trước khi cô có thể thốt ra một âm thanh nào, anh đã ngấu nghiến cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. Cô có cảm giác miệng anh ở mọi nơi, trên má, trên cổ, trên môi cô. Bàn tay anh lang thang khắp cơ thể cô, chỉ dừng lại để siết lấy hông và bộ ngực đầy đặn của cô.
Ellie có thể cảm thấy đam mê trào lên trong anh, đồng thời cũng cảm thấy nó ở bên trong mình. Anh đẩy hông vào cô. Cô có thể cảm thấy sự khuấy động của anh khi ép cô lún sâu hơn vào chiếc ghế trường kỷ, và mất rất nhiều giây sau cô mới nhận ra mình đang đáp lại những hối thúc của anh bởi những thúc giục của chính mình.
Anh đang quyến rũ cô trong giận dữ và cô đang đáp lại. Chỉ suy nghĩ đó cũng đủ làm lạnh đam mê của cô và cô đẩy tay vào vai anh, vặn vẹo để thoát ra. Cô đi đến bên kia phòng trước khi anh đứng lên.
“Làm sao anh dám”, cô thở ra. “Làm sao anh dám.”
Charles nhấc một bên vai với vẻ xấc xược. “Hoặc là hôn em hoặc là giết em. Anh nghĩ anh đã lựa chọn đúng.” Anh sải bước đến cánh cửa nối và đặt tay lên nắm cửa. “Đừng chứng minh là anh sai.”