Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời
Chương 18 :
Ngày đăng: 15:42 19/04/20
Ellie thức giấc vào buổi sáng hôm sau, cảm thấy khoan khoái vô cùng. Những gì mà một chút lòng can đảm và quyết tâm có thể tác dụng đến tinh thần của con người thật ngạc nhiên. Đó là một thứ kỳ lạ, tình yêu lãng mạn. Cô chưa bao giờ cảm thấy nó trước đây và ngay cả nếu nó làm bụng cô nôn nao một chút, cô muốn giữ nó bằng cả hai tay và không bao giờ buông ra.
Hay đúng hơn là, cô muốn níu giữ Charles và không bao giờ buông tay, nhưng đó là một việc bị nghiêm cấm với đôi bàn tay băng bó. Cô cho rằng đó là dục vọng. Nó cũng xa lạ đối với cô như tình yêu lãng mạn.
Cô không hoàn toàn chắc chắn rằng mình có thể thay đổi anh nghe theo quan điểm của mình về tình yêu, hôn nhân và lòng chung thủy, nhưng cô biết mình sẽ không bao giờ sống yên ổn được nếu không thử làm thế. Nếu không thành công, có thể cô sẽ đau khổ, nhưng ít nhất cô không phải gọi mình là một kẻ hèn nhát.
Vì thế cô đứng đợi trong phòng ăn dành cho gia đình cùng Helen và Judith với sự phấn khích mạnh mẽ khi Claire đi gọi Charles. Claire đang đến phòng làm việc để giả vờ mời anh đến kiểm tra công việc cô bé đang làm trong vườn cam. Phòng ăn nhỏ nằm trên đường đi từ phòng làm việc đến vườn cam, vì thế Ellie, Judith và Helen đã chuẩn bị để nhảy ra và hét lên, “Ngạc nhiên chưa!”.
“Chiếc bánh này trông thật đáng yêu”, Helen nói, quan sát lớp kem phủ màu nhạt. Cô nhìn gần hơn một chút. “Trừ một điều, có lẽ do cái vết lõm nhỏ ngay ở đây bằng khoảng một ngón tay của đứa bé sáu tuổi.”
Judith bò xuống bàn ngay lập tức, tuyên bố rằng cô bé nhìn thấy một con bọ.
Ellie mỉm cười chiều chuộng. “Một chiếc bánh sẽ không phải là một chiếc bánh nếu ai đó không lén trộm lấy một ít kem. Ít nhất, nó không phải là một cái bánh của gia đình. Và đó là những thứ tốt nhất.”
Helen nhìn xuống để chắc chắn rằng Judith đang bận rộn với thứ gì đó hơn là lắng nghe cuộc nói chuyện của họ và nói, “Nói thật nhé, Ellie, chị cũng bị hấp dẫn”.
“Vậy thì làm đi. Em sẽ không nói gì đâu. Em sẽ tham gia với chị, nhưng...” Ellie giơ bàn tay băng bó lên.
Mặt Helen ngay lập tức trở nên quan tâm. “Em chắc mình đủ khỏe để tham gia bữa tiệc đấy chứ? Tay của em...”
“Thực sự không quá đau nữa, em thề đấy.”
“Charles nói em vẫn cần cồn thuốc phiện để giảm đau.”
“Em uống rất ít. Một phần tư liều. Và em mong là sẽ thôi hẳn vào ngày mai. Vết bỏng đã liền rất nhanh. Những vết phồng rộp đã gần hết rồi.”
“Tốt. Chị mừng là thế, chị...”, Helen nuốt nghẹn, nhắm mắt lại một lúc và sau đó kéo Ellie sang bên kia phòng để Judith không thể nghe thấy cô đang nói gì. “Chị không thể cảm ơn em cho đủ vì sự cảm thông của em với Claire. Chị...”
Ellie giơ một tay lên. “Không có gì đâu, Helen. Chị không cần phải nói gì thêm về chủ đề này nữa.”
“Nhưng chị phải nói. Hầu hết phụ nữ ở địa vị em đã quẳng cả ba người bọn chị ra ngoài đường rồi.”
“Nhưng Helen, đây là nhà chị.”
“Không”, Helen nói một cách thản nhiên, “Wycombe Abbey là nhà của em. Bọn chị là khách của em”.
“Đây là nhà chị.” Giọng Ellie cứng rắn, nhưng cô mỉm cười khi nói. “Và nếu em còn nghe chị nói khác đi lần nữa, em sẽ phải bóp cổ chị.”
Helen trông như thể định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng khép miệng lại. Tuy nhiên, một lúc sau cô nói, “Claire không nói với chị vì sao con bé cư xử như thế, mặc dù chị cũng biết tương đối rồi”.
“Em cũng nghĩ là chị biết”, Ellie lặng lẽ nói.
“Cảm ơn em vì đã không làm con bé xấu hổ trước mặt Charles.”
“Trái tim cô bé không cần phải tan vỡ hai lần.”
Helen khỏi phải trả lời gì thêm nhờ Judith, người đã bò ra từ dưới bàn. “Cháu đã đuổi con bọ đi rồi!”, cô bé ríu rít. “Nó to đùng. Và rất hung dữ.”
“Không có con bọ nào cả, bé con và cháu biết thế mà”, Ellie nói.
“Cô có biết rằng bọ thích kem bơ không?”
“Các cô gái nhỏ cũng thế, cô biết mà.”
Judith mím môi lại, hiển nhiên là không hài lòng với chiều hướng của cuộc nói chuyện.
“Chị nghĩ là chị nghe thấy họ!”, Helen rối rít thì thầm. “Im lặng nào, mọi người.”
Bộ ba đứng bên cạnh ngưỡng cửa, quan sát và lắng nghe với sự mong đợi. Trong vòng vài phút, giọng Claire trở nên rõ ràng.
“Chú sẽ thấy rằng cháu đã có tiến triển rất lớn với vườn cam”, cô bé đang nói.
“Ừ”, giọng Charles vang lên, dần to hơn, “Nhưng không phải đi theo hành lang phía đông sẽ nhanh hơn sao?”.
“Có một cô hầu gái đang đánh bóng sàn”, Claire trả lời rất nhanh. “Cháu bảo đảm là sàn nhà sẽ bị trơn.”
“Cô gái thông minh”, Ellie thì thầm với Helen.
“Chúng ta có thể đi qua phòng ăn gia đình”, Claire tiếp tục. “Nó cũng nhanh gần bằng và...”
Cánh cửa bắt đầu mở.
“Ngạc nhiên chưa!”, bốn người phụ nữ sống ở Wycombe Abbey hét lên.
Charles trông thực sự ngạc nhiên, trong khoảng một phút. Sau đó anh trông hơi bực tức khi quay sang Ellie và hỏi, “Em làm cái quái gì mà ra khỏi giường thế?”.
“Chúc mừng sinh nhật anh”, cô nói gay gắt.
“Tay em...”
“Ít nhất cũng có vẻ như không gây cản trở cho khả năng đi lại.” Cô mỉm cười nhăn nhó. “Rất phi thường, nhỉ.”
Anh chạm vào má cô. “Em thật dũng cảm.”
“Không phải dũng cảm, chỉ là tin tưởng.”
“Nhưng có thể cười, trong khi anh...”
“Đó chính xác là lý do em cười. Em quá hạnh phúc nên không thể nghĩ đến bất kỳ thứ gì khác ngoài cười.”
Anh lại hôn cô, miệng anh thật nóng bỏng trên miệng cô. Và trong khi anh làm cô xao nhãng bằng cách này, bàn tay anh lén lướt qua làn da mềm mại ở bụng để đến vùng nữ tính bị che giấu của cô. Cô cứng người trong một lúc, sau đó thả lỏng dưới cái vuốt ve dịu dàng của anh. Lúc đầu, anh không cử động để đi vào cô sâu hơn, chỉ chạm vào cô khi anh di chuyển miệng khắp khuôn mặt cô.
“Em có thích thế không?”, anh thì thầm.
Cô gật đầu.
Bàn tay kia của anh di chuyển đến ngực cô, siết lấy bầu ngực đầy đặn trước khi chà lòng bàn tay lên nhũ hoa căng cứng đó. “Em có thích thế không?”, anh thì thầm, giọng dần khàn khàn.
Cô gật đầu và lần này mắt nhắm chặt lại.
“Em có muốn anh làm thế lần nữa không?”
Và trong khi cô gật đầu lần thứ ba, anh đưa một ngón tay vào những nếp gấp nóng bỏng và bắt đầu vuốt nhẹ.
Ellie thở hổn hển, rồi quên mất cách thở. Sau khi cô cuối cùng cũng nhớ được phổi của mình ở đâu, cô thét lên một tiếng “Ôi”, khiến Charles bật cười và trượt ngón tay vào sâu hơn, chạm vào cô theo cách thân mật nhất.
“Ôi, Chúa tôi, Ellie”, anh rên rỉ. “Em muốn anh.”
Cô cấp bách bám vào vai anh. “Anh chỉ vừa mới nhận ra thôi sao?”
Tiếng cười của anh vang lên từ sâu trong cổ họng. Ngón tay anh tiếp tục sự hành hạ khêu gợi đó, di chuyển và vuốt ve bên trong cô, sau đó anh tìm thấy điểm nhạy cảm nhất của cô và Ellie gần như bật khỏi giường.
“Đừng chống lại nó”, anh nói, ép sự khuấy động của mình vào eo cô. “Nó chỉ tốt hơn mà thôi.”
“Anh chắc không?”
Anh gật đầu. “Chắc chắn.”
Chân cô lại thả lỏng và lần này Charles đẩy nó mở rộng hơn, tạo một khoảng không gian giữa hai chân cô. Anh bỏ tay ra, rồi sau đó vật đàn ông của anh chạm vào cô, nhẹ nhàng thăm dò lối vào.
“Đúng thế”, anh thì thầm. “Mở ra cho anh. Thả lỏng.” Anh đẩy về phía trước, sau đó dừng lại một chút. “Như thế này thì sao?”, anh hỏi, nhưng giọng nói thật căng thẳng. Ellie có thể thấy rằng anh đang phải nỗ lực kiềm chế vượt bậc để ngăn mình không làm tình với cô một cách trọn vẹn.
“Rất lạ”, cô thừa nhận. “Nhưng thật tuyệt. Nó... Ối!” Cô hét lên khi anh đi vào điểm trung tâm của mình gần hơn nữa. “Anh lừa em.”
“Chuyện này phải như thế, em yêu.”
“Charles, em...”
Mặt anh trở nên nghiêm trang. “Việc này có thể làm em đau một chút.”
“Không đâu”, cô trấn an anh. “Không phải với anh.”
“Ellie, anh... Ôi, Chúa tôi, anh không thể đợi lâu hơn nữa.” Anh đẩy về phía trước, nằm trọn vẹn bên trong cô. “Em có cảm giác thật... Anh không thể... Ôi, Ellie, Ellie.”
Cơ thể Charles bắt đầu di chuyển theo nhịp điệu nguyên sơ của nó, mỗi cú thúc đi cùng với những âm thanh nửa rên rỉ, nửa hổn hển. Cô thật hoàn hảo, thật sẵn sàng. Anh chưa bao giờ cảm thấy ham muốn với sự khẩn nài trọn vẹn, đủ đầy như thế này. Anh muốn tôn thờ cô và ngấu nghiến cô cùng một lúc. Anh muốn hôn cô, yêu cô, bao bọc cô. Anh muốn mọi thứ từ cô và anh muốn trao cho cô mọi thứ của anh.
Đâu đó trong tâm trí anh nhận ra rằng đây là tình yêu, cái cảm xúc khó nắm bắt anh đã cố gắng lẩn tránh nhiều năm. Nhưng ý nghĩ và cảm xúc của anh đang bị áp đảo bởi nhu cầu điên rồ của cơ thể và anh mất hết sức lực để nghĩ.
Anh có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của cô ngày càng tăng lên, anh biết rằng cô cảm thấy khao khát và nhu cầu như thế nào. “Hãy với tới nó, Ellie”, anh nói. “Với tới nó.”
Và rồi cô tan vỡ bên dưới anh, cơ thể cô siết lại như một chiếc găng tay nhung quanh anh và Charles hét to khi anh lao vào cô lần cuối cùng, giải tỏa mình ở bên trong cô.
Anh rùng mình mấy lần trong cơn sốc sau khi lên đỉnh, rồi đổ sụp lên người cô, lờ mờ nhận ra rằng có thể mình quá nặng với cô, nhưng không thể di chuyển. Cuối cùng, khi cảm thấy mình có thể lấy lại kiểm soát với cơ thể, anh bắt đầu lăn người khỏi cô.
“Đừng”, cô nói. “Em thích cảm thấy anh trên mình.”
“Anh sẽ đè bẹp em.”
“Không, không đâu. Em muốn...”
Anh lăn người nằm nghiêng, kéo theo cô với mình. “Thấy chưa? Thế này có được không?”
Cô gật đầu và nhắm mắt lại, trông mệt mỏi nhưng được yêu trọn vẹn.
Charles lơ đãng nghịch tóc cô, tự hỏi chuyện này đã xảy ra như thế nào, rằng anh đã phải lòng vợ mình, người phụ nữ anh đã chọn trong lúc quá bốc đồng và quá tuyệt vọng. “Em có biết anh đã mơ về tóc em không?”, anh hỏi.
Cô mở mắt với vẻ ngạc nhiên thích thú. “Thật ư?”
“Ừm, đúng thế. Anh luôn nghĩ rằng nó chính xác là màu của mặt trời lúc hoàng hôn, nhưng bây giờ anh nhận ra rằng mình đã sai.” Anh kẹp một lọn tóc và đưa nó lên môi. “Nó rực rỡ hơn. Rực rỡ hơn cả mặt trời. Và em cũng thế.”
Anh ôm lấy cô trong vòng tay rồi họ chìm vào giấc ngủ.