Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời

Chương 20 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Đến trưa hôm sau, sắc mặt Ellie đã gần như trở lại bình thường và Charles nhận thấy rõ ràng rằng cuộc vật lộn với thức ăn có độc sẽ không gây cho cô sự mệt mỏi kéo dài. Cordelia đồng ý với nhận định của anh, nhưng bà chỉ dẫn Charles cho cô ăn bánh mỳ để thấm hết phần chất độc còn dính lại trong bụng.



Anh răm rắp làm theo lời khuyên của Cordelia và đến giờ ăn tối, Ellie đã cảm thấy báo động và cầu xin anh đừng bắt cô ăn thêm bánh nữa.



“Không miếng nào nữa”, Ellie xin xỏ. “Nó làm bụng em nôn nao.”



“Mọi thứ đều sẽ làm bụng em nôn nao”, anh nói bằng giọng hiển nhiên. Từ lâu anh đã biết rằng cô phản ứng tích cực với những lời nói đơn giản.



Cô rên rỉ, “Thế thì đừng bắt em ăn nữa.”



“Anh phải làm thế. Nó giúp thấm chất độc.”



“Nhưng đó chỉ là sữa hỏng thôi. Chắc chắn nó không còn dính lại trong bụng em nữa.”



“Sữa hỏng, trứng hỏng... Không có cách nào để biết cái gì thực sự gây ra chuyện đó.” Anh nhìn cô chằm chằm với một biểu hiện lạ lùng trong mắt. “Tất cả những gì anh biết là đêm hôm qua em trông như đang sắp chết vậy.”



Ellie im lặng. Đêm qua cô đã cảm thấy như mình sắp chết. “Được rồi”, cô lặng lẽ nói. “Đưa em một mẩu bánh mỳ nữa.”



Charles đưa cho cô một lát bánh. “Anh nghĩ Cordelia đã đúng về việc này. Em thực sự có vẻ bớt uể oải hơn kể từ khi bắt đầu ăn bánh mỳ.”



“Cordelia dường như tỉnh táo hơn rất nhiều kể từ tai nạn ngộ độc không may của em.”



Anh trầm tư nhìn cô. “Anh nghĩ rằng Cordelia chỉ cần có người thỉnh thoảng lắng nghe dì ấy.”



“Nói về người muốn thỉnh thoảng được lắng nghe...”, Ellie nói, hất đầu về phía cánh cửa phòng đang mở.



“Chúc buổi tối tốt lành, Ellie!”, Judith rạng rỡ nói. “Cô đã ngủ hết cả ngày rồi đấy nhé.”



“Cô biết. Cô lười kinh khủng nhỉ, cháu có nghĩ thế không?”



Judith chỉ nhún vai. “Cháu vẽ tặng cô một bức tranh.”



“Ồ, nó thật đáng yêu!”, Ellie thốt lên. “Nó đúng là một con... một con...” cô nhìn Charles, nhưng anh chẳng giúp đỡ được gì. “Thỏ xinh đẹp?”



“Chính xác.”



Ellie thở phào nhẹ nhõm.



“Cháu thấy một con trong vườn. Cháu nghĩ cô sẽ thích đôi tai của nó.”



“Đúng rồi. Cô thích đôi tai nó. Chúng rất nhọn.”



Mặt Judith trở nên nghiêm trang. “Mẹ cháu nói cô uống phải sữa hỏng.”



“Ừ, nó làm cô đau bụng kinh khủng, cô e thế.”



“Cô phải luôn luôn ngửi sữa trước khi uống”, Judith hướng dẫn. “Luôn luôn.”



“Chắc chắn cô sẽ làm thế kể từ bây giờ.” Ellie vỗ vào tay cô gái nhỏ. “Cô đánh giá cao lời khuyên của cháu.”



Judith gật đầu. “Cháu luôn đưa ra lời khuyên hữu ích.”



Ellie nén cười. “Đến đây nào bé con và ôm cô một cái. Đó sẽ là thứ thuốc bổ nhất cô có được cả ngày nay.”



Judith trèo lên giường và rúc vào vòng tay của Ellie. “Cô có muốn một cái hôn không?”



“Ồ, có chứ.”



“Nó sẽ làm cô khỏe hơn”, cô gái nhỏ nói khi hôn chụt một cái thật to lên má Ellie. “Có thể không ngay lập tức, nhưng sẽ sớm thôi.”



Ellie vuốt tóc cô bé. “Cô chắc chắn là thế, bé con. Cô đang bắt đầu cảm thấy khỏe hơn rồi.”



Khi Charles đứng ở góc phòng, lặng lẽ nhìn vợ và cháu họ, trái tim anh chan chứa cảm xúc. Ellie vẫn còn đang trong quá trình hồi phục từ cuộc vật lộn với trận ngộ độc thức ăn tồi tệ nhất anh từng được chứng kiến, vậy mà cô ở đây, ôm ấp cô cháu họ của anh.



Cô thật kỳ diệu. Không có cách nào khác để miêu tả cô và như thế vẫn chưa đủ, cô rõ ràng sẽ trở thành người mẹ tốt nhất nước Anh. Chết tiệt, cô đã trở thành người vợ tốt nhất mà anh có thể tưởng tượng được.



Anh cảm thấy mắt mình đang ươn ướt một cách đáng ngờ và đột nhiên nhận ra rằng mình phải nói với cô rằng anh yêu cô. Và anh phải làm nó ngay bây giờ, ngay phút giây này. Nếu không anh chắc chắn trái tim mình sẽ vỡ ra. Hoặc máu anh sẽ sôi lên. Hoặc có lẽ tóc anh sẽ rụng hết. Tất cả những gì anh biết là những tiếng “Anh yêu em” đang trào lên trong anh và anh phải nói thành tiếng. Nó không phải thứ mà anh có thể giữ lại ở bên trong trái tim mình lâu hơn nữa.



Anh không chắc là cô sẽ đáp lại tình cảm đó, mặc dù anh nghi ngờ rằng cho dù là không, cô hẳn đã cảm thấy một tình cảm ít nhất là gần với yêu và điều đó là đủ với anh ngay lúc này. Anh có rất nhiều thời gian để làm cô yêu mình. Thực ra là cả một đời.



Charles bỗng thấy trân trọng vô cùng sự ràng buộc vĩnh cửu của hôn nhân.
“Charles!”



Anh đảo mắt nhìn lên trời. “Anh cho rằng em không biết những thứ như thế.”



“Không, không phải thế. Em... ờ... Có lẽ anh nên đọc mục thứ năm trong danh sách của em.” Cô giúi tờ giấy về phía anh.



Charles nhìn xuống và đọc, “Số năm: Trói anh ấy vào…”. Anh phá lên cười sặc sụa ngay cả trước khi thốt ra chữ g trong từ giường.



“Không phải những gì anh nghĩ đâu!”



“Em yêu, nếu em biết anh nghĩ gì, em kém ngây thơ hơn nhiều so với anh tưởng.”



“À, chắc chắn không phải là bất cứ điều gì giống ý anh khi anh nói... Thôi cười đi, em bảo anh rồi mà!”



Anh lẽ ra đã phản ứng, nhưng thật khó nói dưới ảnh hưởng của tiếng cười.



“Ý em là”, cô làu bàu, “Anh dường như say mê em khi chúng ta... anh biết mà... và em nghĩ nếu em có thể giữ anh ở đây...”.



Anh đưa cổ tay ra, “Anh chờ em tới đây, thưa quý phu nhân”.



“Em đang nói ẩn dụ!”



“Anh biết”, anh thở dài nói. “Đáng tiếc hơn.”



Cô cố không mỉm cười. “Em nên phê bình những kiểu nói chuyện như thế...”



“Nhưng anh quá đáng yêu”, anh nói kèm theo một nụ cười đểu cáng.



“Charles?”



“Ừ?”



“Bụng em...”



Mặt anh trở nên nghiêm trọng. “Ừ?”



“Cảm thấy rất bình thường.”



Anh cẩn thận nói. “Và ý em là...?”



Nụ cười của cô thật chậm rãi và quyến rũ. “Chính xác điều anh nghĩ. Và lần này, em biết là anh đang nghĩ gì. Em ít ngây thơ hơn nhiều so với em của một tuần trước.”



Anh cúi xuống và bắt lấy miệng cô trong một nụ hôn dài và tan chảy. “Tạ ơn Chúa vì thế.”



Ellie vòng tay quanh người anh, mải mê với sức nóng của cơ thể anh. “Đêm qua em đã nhớ anh”, cô lẩm bẩm.



“Em thậm chí còn không tỉnh táo đêm qua”, anh đáp lời, kéo người ra khỏi vòng ôm của cô. “Và em sẽ phải nhớ anh thêm một lúc lâu nữa.”



“Cái gì?”



Anh lùi lại và đứng thẳng lên. “Em thực sự nghĩ rằng anh là một kẻ vô lại đến mức lợi dụng em cả trong tình trạng này hay sao?”



“Thực ra, em đang hy vọng lợi dụng anh”, cô lẩm bẩm.



“Em sợ rằng anh sẽ không làm tròn vai trò của người chồng vì anh không thể kiểm soát những bản năng nguyên thủy của mình”, anh giải thích. “Và nếu đây không phải là một biểu hiện tuyệt vời của việc kiểm soát đó, thì anh không biết nó là gì.”



“Anh không cần phải kiểm soát chúng với em.”



“Dù sao đi nữa, em sẽ phải đợi vài ngày nữa.”



“Anh là đồ ác độc.”



“Em chỉ đang tức tối thôi, Ellie. Em sẽ dễ dàng vượt qua nó.”



Ellie khoanh tay và lườm anh. “Đưa Judith trở lại đi. Em nghĩ mình thích ở cạnh cô bé hơn.”



Anh bật cười. “Anh yêu em.”



“Em cũng yêu anh. Giờ ra khỏi đây trước khi em quăng thứ gì đó vào anh.”