Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời

Chương 5 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Charles làu bàu khi chạm mặt đất, cảm thấy cú sốc trong mọi cái xương, mọi thớ cơ, và mọi sợi tóc chết giẫm trên cơ thể mình.



Nửa giây sau Ellie rơi xuống người anh, cảm giác đúng như một bịch khoai tây khổng lồ rơi xuống trúng đích.



Charles nhắm mắt lại, tự hỏi liệu mình có bao giờ có thể sinh con nữa hay không, tự hỏi thậm chí liệu có bao giờ anh lại muốn thử hay không.



“Oái!”, cô hét lên, xoa vai mình.



Lẽ ra anh định trả lời, bằng một câu gì đó thật nhạo báng, nhưng anh không thể. Lồng ngực đau đến mức anh chắc chắn là từng chiếc xương cuối cùng sẽ tan tành nếu anh cố gắng nhiều đến độ như là sử dụng giọng nói. Sau một thời gian dường như là vĩnh cửu, cô lăn người khỏi anh, khuỷu tay nhỏ bé của cô tìm được đến điểm mềm dưới thận trái của anh.



“Em không thể tin rằng anh không nhìn thấy vết lún đó”, Ellie nói, vẫn xoay sở để ra vẻ kiêu kỳ ngay cả khi cô đang ngồi trên mặt đất.



Charles nghĩ đến việc bóp cổ cô, hay bịt miệng cô bằng một cái rọ mõm, thậm chí còn nghĩ đến chuyện hôn cô chỉ để quét sạch biểu hiện tức tối đó ra khỏi mặt cô, nhưng rốt cuộc anh chỉ nằm đó, cố gắng tìm lại hơi thở.



“Ngay cả em cũng có thể điều khiển chiếc xe này với kỹ năng tốt hơn”, cô tiếp tục, đứng lên và phủi váy. “Em hy vọng anh đã không làm hỏng bánh xe. Thay chúng cực kỳ đắt tiền và thợ sửa bánh xe ở Bellfield thường xuyên say xỉn. Anh có thể chạy đến Faversham, tất nhiên, nhưng em không khuyên…”



Charles thốt ra một tiếng rên rỉ đau đớn, mặc dù không chắc cái gì làm mình đau nhất: lồng ngực, đầu hay bài giảng của cô.



Ellie cúi người xuống, mặt dần hiện vẻ quan tâm. “Ôi trời, anh không bị thương chứ?”



Charles cố gắng giãn môi hé mở đủ để nhe răng ra, nhưng chỉ những người lạc quan nhất mới có thể gọi đó là một nụ cười. “Chưa bao giờ cảm thấy tốt hơn”, anh rên rỉ.



“Anh bị thương”, Ellie thốt lên, giọng mang vẻ buộc tội.



“Không quá nhiều”, anh cố gắng nhúc nhích. “Chỉ lồng ngực, lưng và…” Anh bỏ dở câu nói thành một tràng ho.



“Ôi trời”, cô nói. “Em vô cùng xin lỗi. Em có hất văng hơi thở ra khỏi anh khi ngã không?”



“Em hất nó đến thẳng Sussex rồi.”



Ellie nhăn mặt khi chạm tay vào trán anh. “Anh có vẻ không khỏe. Anh thấy nóng không?”



“Khỉ thật, Eleanor, anh không bị nhiễm cơn sốt chết tiệt nào cả.”



Cô rụt tay về lại bên sườn mình và lẩm bẩm, “Ít nhất anh đã không để mất kho từ vựng rộng lớn và phong phú của mình”.



“Sao lại thế nhỉ”, anh nói, thở ra một hơi thở dài đầy cam chịu, “bất cứ khi nào em ở gần, anh lại bị thương?”



“Nào xem này!”, Ellie la lên. “Đây không phải lỗi của em. Em không đánh xe. Và em chắc chắn không làm gì liên quan đến việc anh ngã xuống từ một cái cây.”



Charles không buồn trả lời. Âm thanh duy nhất anh tạo ra là một tiếng rên rỉ khi cố gắng ngồi dậy.



“Ít nhất hãy để em chăm sóc vết thương cho anh”, Ellie nói.



Anh bắn cho cô một cái liếc mắt sặc mùi chế nhạo.



“Tốt thôi!”, cô hét toáng lên, đứng dậy và vung tay trong không khí. “Tự chăm sóc mình đi, nhé. Em hy vọng anh có một khoảng thời gian đi bộ về nhà tuyệt vời. Bao xa nhỉ… mười, hay mười lăm dặm?”



Anh chạm vào đầu mình, nó đang bắt đầu giần giật.



“Hẳn sẽ là một chuyến đi dạo dễ chịu”, cô tiếp tục, “Đặc biệt với cái mắt cá nhân đó”.



Charles ấn ngón tay vào thái dương chặt hơn nữa, hy vọng sức ép sẽ làm dịu phần nào cơn đau. “Anh cá với em rằng ham muốn trả thù của em phải rộng cả dặm”, anh lẩm bẩm.



“Em là người ít thù oán nhất mà em từng biết”, cô vừa khịt mũi vừa nói. “Và nếu anh nghĩ ngược lại, thì có lẽ anh không nên cưới em.”



“Em sẽ kết hôn với anh”, anh gầm gừ. “Nếu anh phải trói, bịt miệng và kéo lê em đến bệ thờ”.



Ellie mỉm cười châm chọc. “Anh có thể thử”, cô chế giễu, “Nhưng trong tình trạng này, ngay cả một con bọ chét anh cũng không thể kéo được.”



“Vừa rồi em nói mình không phải là người thù oán.”



“Em dường như đang hình thành sở thích đó.”



Charles túm chặt phía sau đầu, cảm giác như có người đang đâm những cái kim dài vào. Anh nhăn nhó và nói, “Đừng nói gì nữa. Không một từ. Không một…”, anh thở hổn hển khi cảm thấy một cơn đau khác dồn đến, “… từ chết tiệt nào nữa”.
“Còn tệ hơn là em nghĩ. Ông ta còn kiêm nhiệm làm thầy dạy tiếng Latin của anh và dạy ba buổi một tuần. Ông ta than rằng anh được mang đến trái đất này để hành hạ ông ta.”



“Lời nói đó có vẻ không đứng đắn lắm đối với một mục sư.”



Charles nhún vai. “Ông ta cũng rất thích rượu nữa.”



Ellie giơ tay để kéo cửa mở, nhưng trước khi bàn tay cô chạm vào nắm cửa, Charles đặt tay lên cánh tay cô để ngăn lại. Khi cô nhìn anh thắc mắc, anh nói bằng giọng điềm tĩnh, “Một lời với em trước khi anh gặp cha em?”.



“Tất nhiên”, cô trả lời, đi xa khỏi cửa.



Miệng anh mím lại khi nói, “Em vẫn cam kết kết hôn với anh vào ngày kia, hay là không?”



Ellie đột nhiên cảm thấy choáng váng. Charles, người đã quá quyết liệt trong việc bắt cô phải giữ lời hứa, dường như đang trao cho cô một lối thoát. Cô có thể hủy bỏ lời hứa, nói rằng cô đang lưỡng lự…



“Eleanor”, anh thúc giục.



Cô nuốt nghẹn, nghĩ đến cuộc đời mình đã trở nên tẻ ngắt như thế nào. Viễn cảnh kết hôn với một người lạ làm cô hoảng sợ, nhưng không sánh bằng một cuộc đời buồn chán. Không, còn tệ hơn thế. Một cuộc đời nhàm chán đánh dấu bằng những cuộc cãi cọ với bà Foxglove. Cho dù khuyết điểm của Bá tước là gì, và Ellie có cảm giác rằng anh có thể có rất nhiều, tận sâu trong trái tim cô biết rằng anh không phải một ác quỷ hay một người yếu đuối. Chắc chắn cô có thể tìm thấy hạnh phúc với anh.



Charles chạm vào vai cô và cô gật đầu. Ellie nghĩ cô nhận thấy vai anh hơi chùng xuống vì nhẹ nhõm, nhưng chỉ trong vài phút, chiếc mặt nạ của một Bá tước trẻ táo bạo lại trở về trên mặt anh. “Anh sẵn sàng đi vào chưa?”, cô hỏi.



Anh gật đầu, Ellie đẩy cửa mở và gọi, “Cha ơi?”. Sau một phút im lặng, “Em sẽ phải đến phòng làm việc và tìm ông thôi”.



Charles đợi và trong một phút Ellie quay lại phòng, theo sau là một người đàn ông có vẻ mặt nghiêm nghị với mái tóc bạc mỏng.



“Bà Foxglove phải trở về nhà”, Ellie nói, khoe với Charles một nụ cười bí hiểm. “Nhưng em xin giới thiệu cha em, mục sư Lyndon. Thưa cha, đây là Charles Wycombe, Bá tước của Billington.”



Hai người đàn ông bắt tay, âm thầm đánh giá lẫn nhau. Charles nghĩ vị mục sư dường như quá cứng nhắc và nghiêm nghị để sinh ra một ngọn lửa rạng rỡ như Eleanor. Theo cách ông Lyndon nhìn anh, anh có thể thấy rằng ông ta cũng cảm thấy phần nào ý nghĩ của người con rể.



Họ trao đổi những lời chào hỏi dễ chịu, ngồi xuống và sau đó, khi Ellie đã rời khỏi phòng để pha trà, mục sư quay sang Charles và nói, “Hầu hết những người cha sẽ tán thành một người con rể tương lai chỉ vì anh ta là một Bá tước. Tôi không phải là một người như thế”.



“Tôi cũng không nghĩ như thế, ông Lyndon. Rõ ràng Eleanor đã được nuôi nấng bởi một người cha có phẩm chất đạo đức đứng đắn”. Charles định nói những lời này chỉ để xoa dịu mục sư, nhưng khi nói, anh nhận ra rằng mình thực sự nghĩ như thế. Eleanor Lyndon thậm chí chưa từng thể hiện dấu hiệu nào là bị tước hiệu và sự giàu có của anh hấp dẫn. Thực ra, cô có vẻ quan tâm đến ba trăm bảng của mình nhiều hơn gia tài khổng lồ của anh.



Mục sư ngả người về phía trước, mắt ông nheo lại như thể đang cố gắng phân tích sự thành thật đằng sau lời nói của Bà tước. “Tôi sẽ không cố gắng ngăn cản cuộc hôn nhân này”, ông lặng lẽ nói, “Tôi đã làm một lần, với người con gái lớn, và hậu quả đúng là kinh hoàng. Nhưng tôi phải nói với ngài điều này: Nếu ngài đối xử tệ hại với Eleanor theo bất kỳ cách nào, tôi sẽ tấn công ngài bằng tất cả lửa địa ngục và nỗi thống khổ tôi có thể tạo ra được”.



Chales không thể không nhếch mép cười kính trọng. Anh hình dung rằng mục sư có thể tạo ra khá nhiều lửa địa ngục và nỗi thống khổ. “Tôi hứa rằng Eleanor sẽ được đối xử như nữ hoàng.”



“Còn một điều nữa.”



“Gì thế?”



Mục sư hắng giọng. “Ngài có thích uống rượu không?”



Charles chớp mắt, hơi giật mình bởi câu hỏi đó. “Tôi chắc chắn sẽ uống một vài ly vào lúc phù hợp, nhưng tôi không dành cả ngày và đêm ngập trong tình trạng say xỉn, nếu đó là điều ông đang hỏi”.



“Vậy có lẽ ngài có thể giải thích vì sao mình nồng nặc mùi rượu uýt ki không?”



Charles kìm lại cơn thôi thúc ngớ ngẩn muốn phá lên cười. Anh giải thích cho mục sư chuyện đã xảy ra trong buổi chiều và Ellie đã vô tình đổ rượu uýt ki vào anh như thế nào.



Ông Lyndon ngả người ra sau, hài lòng. Ông không cười, nhưng Charles ngờ rằng ông chẳng mấy khi cười. “Tốt”, mục sư nói. “Giờ thì chúng ta đã hiểu nhau, cho phép tôi là người đầu tiên chào đón ngài đến với gia đình này”.



“Tôi vui mừng được là một phần của nó.”



Mục sư gật đầu. “Tôi sẽ tiến hành buổi lễ, nếu ngài chấp nhận”.



“Tất nhiên”.



Ellie chọn đúng giây phút đó quay lại phòng, mang theo một khay trà.



“Eleanor”, cha cô nói, “Cha đã quyết định rằng Bá tước sẽ rất hợp với con.”



Ellie thở phào nhẹ nhõm. Cô đã có sự tán thành của cha, điều đó vô cùng có ý nghĩa với cô cho đến giây phút đó. Bây giờ tất cả những gì cô phải làm là thực sự kết hôn.



Kết hôn. Cô nuốt nghẹn. Chúa giúp cô.