Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời

Chương 4 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Đến khi Ellie về đến nhà buổi chiều hôm ấy, người cô đã căng lên vì lo lắng. Đồng ý với kế hoạch kết hôn điên rồ của Billington là một chuyện. Bình tĩnh đối diện với người cha nghiêm nghị, độc đoán và thông báo cho ông về kế hoạch của cô lại là một chuyện rất khác.



Hóa ra bà Foxglove đã quay lại, cô có thể đoán được là để kể với mục sư rằng ông đã có một đứa con gái quỷ quái, vô ơn như thế nào. Ellie kiên nhẫn đợi suốt tràng đả kích của bà Foxglove cho đến khi bà ta bùng bổ, “Con gái anh”, lúc này bà ta đang dứ dứ một ngón tay mập ú về phía Ellie, “Sẽ phải thay đổi thái độ của mình. Em không biết làm sao mình có thể sống yên bình với nó trong nhà của mình, nhưng...”



“Cô sẽ không phải thế đâu”, Ellie ngắt lời.



Đầu bà Foxglove quay ngoắt sang, mắt chớp liên hồi tức tối. “Cái gì cơ.”



“Cô sẽ không phải sống với cháu”, Ellie trả lời. “Cháu sẽ rời khỏi đây vào ngày kia.”



“Và con nghĩ con sẽ đi đâu?”, ông Lyndon vặn vẹo.



“Con sẽ kết hôn.”



Điều đó chắc chắn làm cuộc nói chuyện dừng lại.



Ellie khỏa lấp vào sự im lặng, “Trong ba ngày nữa. Con sẽ kết hôn trong ba ngày nữa.”



Bà Foxglove khôi phục lại khả năng ăn nói hùng hồn bình thường và nói, “Đừng có lố bịch. Ta biết cháu không hề có ai tán tỉnh.”



Ellie cho phép mình cười chúm chím. “Cháu sợ là cô đã sai”.



Ông Lyndon cắt ngang, “Con có phiền nếu cho chúng ta biết tên người theo đuổi con hay không?”



“Con ngạc nhiên là hai người không chú ý đến xe anh ấy khi con về đến nhà chiều nay. Anh ấy là Bá tước của Billington.”



“Billington?”, mục sư nhắc lại với vẻ không tin.



“Billington?” Bà Foxglove ré lên, rõ ràng không thể quyết định xem bà ta nên vui mừng với mối liên hệ sắp tới với giới quý tộc, hay giận dữ bởi Ellie dám cả gan làm một chuyện phi thường như thế một mình.



“Billington”, Ellie vững dạ nói. “Con tin là chúng con rất hợp nhau. Giờ, nếu hai người thứ lỗi, con phải thu dọn đồ đạc.”



Cô đi được nửa đường đến phòng thì nghe cha gọi tên mình. Khi quay lại, cô thấy ông gạt bàn tay níu lại của bà Foxglove và đi đến bên cô.



“Eleanor”, ông nói. Mặt ông nhợt nhạt, những nếp nhăn quanh mắt sâu hơn bình thường.



“Vâng, thưa cha?”



“Cha...Cha biết mình đã làm hỏng mọi chuyện với chị gái con. Cha sẽ...” Ông dừng lại và hắng giọng. “Cha rất vinh dự nếu con cho phép cha thực hiện nghi lễ vào thứ Năm”.



Ellie nhận thấy mình đang chớp mắt để giữ lại những giọt nước mắt. Cha cô là người kiêu ngạo, một sự thừa nhận và yêu cầu như thế chỉ có thể được lôi ra từ sâu trong trái tim ông. “Con không biết Bá tước đã quyết định chuyện hôn lễ, nhưng con rất vinh dự nếu cha chủ trì lễ cưới này.” Cô đặt tay lên tay cha mình. “Nó sẽ có rất nhiều ý nghĩa đối với con.”



Mục sư gật đầu và Ellie nhận ra rằng mắt ông cũng loang loáng nước. Trong cơn bốc đồng, cô nhón người lên đầu ngón chân và hôn vội vào má ông. Đã lâu lắm rồi cô mới làm thế. Quá lâu, cô nhận ra và thề bằng cách nào đó cô sẽ làm cho cuộc hôn nhân của mình trở nên đúng nghĩa. Khi cô có một gia đình của riêng mình, con cô sẽ không sợ hãi với việc nói với cha mẹ mình những gì chúng cảm thấy. Cô chỉ hy vọng rằng Billington cũng nghĩ như thế.



Charles sớm nhận ra rằng anh đã quên hỏi Ellie địa chỉ, nhưng cũng không khó để tìm đến nơi ở của cha xứ Bellfield. Anh gõ cửa vào đúng một giờ và ngạc nhiên khi người mở cửa không phải là Ellie, cũng không phải cha cô, mà là một người đàn bà tóc đen, mập mạp, người ngay lập tức ré lên. “Ngài hẳn là Bá tướccc”.



“Tôi cho là thế.”



“Tôi không thể nói với ngài rằng chúng tôi vinh hạnh và vui mừng như thế nào khi ngài gia nhập vào gia đình hèn mọn nhỏ bé của chúng tôi.”



Charles nhìn quanh, tự hỏi có phải anh đang ở nhầm chỗ. Sinh vật này không thể nào có quan hệ với Ellie. Người đàn bà đó với lấy tay anh, nhưng anh được giải cứu bởi một âm thanh chỉ có thể miêu tả là một tiếng rên rỉ hầu như không thể kìm nén đến từ bên kia phòng.



Ellie. Tạ ơn Chúa.



“Cô Foxglove”, cô nói, giọng pha lẫn sự tức tối. Cô nhanh chóng đi qua phòng.



À, bà Foxglove. Đây hẳn là người vợ chưa cưới khủng khiếp của mục sư.



“Con gái yêu quý của tôi đây rồi”, bà Foxglove nói, quay về phía Ellie với cánh tay mở rộng.



Ellie khéo léo bước sang một bên để tránh người phụ nữ già. “Cô Foxglove là mẹ kế tương lai của em”, cô gay gắt nói. “Cô ấy dành rất nhiều thời gian ở đây.”



Charles nín cười, nghĩ rằng Ellie sẽ nghiến răng mình thành bột nếu cứ gầm gừ với bà Foxglove theo kiểu ấy.



Bà Foxglove quay sang Charles và nói, “Người mẹ yêu quý của Eleanor yêu quý qua đời nhiều năm trước. Tôi rất vui được trở thành mẹ của con bé.”



Charles nhìn Ellie. Cô có vẻ đã sẵn sàng phun nước bọt phì phì.



“Xe đang đợi ngay bên ngoài”, anh dịu dàng nói. “Anh nghĩ chúng ta có thể đi dã ngoại ngoài đồng cỏ. Có lẽ chúng ta nên...”



“Em có một tấm ảnh của mẹ em”, Ellie nói, vẫn nhìn bà Foxglove ngay cả khi lời nói của cô có vẻ là nhắm đến Charles. “Nếu anh muốn xem bà trông như thế nào”.
Cô khép miệng lại. “Tất nhiên”, cô nói bằng giọng căng thẳng, “Em biết thế”.



“Tất nhiên em biết.”



Ellie cảm thấy một áp lực đang tụ lại bên trong mình, một cơn tức tối vì người đàn ông này có thể liên tiếp khiến cô cứng họng. “Em không phải là một tay súng cừ khôi”, cô mỉm cười, trang điểm cho mặt mình một nụ cười cứng nhắc, “nhưng em có tài năng phi thường với dao”.



Charles thốt ra một âm thanh nghèn nghẹn và phải che miệng lại.



“Và em đi đứng rất khẽ.” Cô ngả người về phía trước, nụ cười trở lên tinh quái khi lấy lại quyền kiểm soát đầu óc của mình. “Anh có thể sẽ muốn khóa cửa vào ban đêm.”



Anh nghiêng về phía trước, mắt long lanh. “Nhưng em yêu, mục tiêu trong cuộc đời của anh là bảo đảm rằng cửa phòng em không khóa vào ban đêm. Mọi đêm.”



Ellie bắt đầu cảm thấy hơi ấm. “Anh hứa...”



“Và em hứa...”, anh dấn đến gần hơn, cho đến khi mũi anh chạm vào mũi cô, “Cho phép anh cố thử quyến rũ em bất cứ khi nào anh muốn.”



“Ôi, vì tình yêu với thánh Peter.” Cô nói với vẻ khinh khỉnh đến mức Charles lùi lại trong bối rối. “Đó phải là một tập hợp những từ ngớ ngẩn nhất mà em từng nghe trong một câu đơn.”



Charles chớp mắt. “Em đang xúc phạm anh phải không?”



“Chà, chắc chắn em không tán dương anh”, cô quắc mắt. “‘Cho phép anh cố thử quyến rũ em’. Ôi trời, làm ơn đi. Em hứa là anh có thể thử. Em chưa bao giờ nói mình sẽ ‘cho phép’ anh làm bất cứ việc gì.”



“Anh chưa bao giờ gặp nhiều phiền phức trong việc quyến rũ phụ nữ như thế này trong đời mình.”



“Em tin anh.”



“Đặc biệt là người anh đồng ý kết hôn.”



“Em đang có ấn tượng rằng mình là người duy nhất nắm giữ vinh hạnh đáng ngờ đó.”



“Nào, xem này, Eleanor”, anh nói, giọng trở lên mất kiên nhẫn. “Em cần cuộc hôn nhân này cũng nhiều như anh. Và đừng cố gắng nói với anh rằng em không cần nhé. Bây giờ anh đã gặp bà Foxglove rồi. Anh biết chuyện gì đang đợi em ở nhà.”



Ellie thở dài. Anh biết cô trong tình thế chật vật đến mức như thế nào. Bà Foxglove và những soi mói bất tận của bà ta đã chứng tỏ rõ điều đó.



“Và”, anh cáu kỉnh thêm vào, “‘Em tin’ anh chưa bao giờ gặp quá nhiều phiền phức trong việc quyến rũ phụ nữ có ý quỷ quái gì chứ?”



Cô nhìn chằm chằm vào Charles như thể anh là kẻ ngớ ngẩn. “Chính xác là như thế. Em tin anh. Anh phải biết rằng anh là người rất đẹp trai.”



Anh có vẻ không biết phải trả lời như thế nào. Ellie khá hài lòng khi khiến anh cứng họng một lần. Cô tiếp tục, “Và anh rất hấp dẫn”.



Anh tươi tỉnh. “Em nghĩ thế sao?”



“Quá hấp dẫn”, cô thêm vào và nheo mắt. “Điều đó khiến cho việc phân biệt sự khác nhau giữa lời khen ngợi và tâng bốc của anh quá khó khăn.”



“Cứ cho chúng đều là lợi khen ngợi đi”, anh vừa nói vừa vẫy tay. “Và chúng ta đều sẽ hạnh phúc hơn”.



“Anh sẽ hạnh phúc”, cô cãi lại.



“Em cũng sẽ hạnh phúc. Tin anh đi.”



“Tin anh đi? Ha! Câu đó có thể phát huy hiệu quả với những cô nàng Luân Đôn ngơ ngác của anh, những người chỉ quan tâm đến thứ gì ngoài màu sắc của những dải ruy băng, nhưng em là người nghiêm túc hơn... và thông minh hơn.”



“Anh biết”, anh trả lời. “Đó là lý do anh lấy em.”



“Anh đang nói rằng em đã chứng tỏ trí thông minh siêu việt của mình bằng khả năng miễn nhiễm với sức quyến rũ của anh?”, Ellie bắt đầu cười khúc khích. “Thật tuyệt diệu. Người phụ nữ duy nhất đủ thông minh để trở thành Nữ bá tước của anh lại là người có thể nhìn thấu cái vỏ bề ngoài phóng đãng nông cạn của anh.”



“Đại loại như thế”, Charles lẩm bẩm, không hề thích cái cách cô vặn vẹo lời nói của mình nhưng không thể tìm ra cách vặn chúng lại theo hướng có lợi cho mình.



Đến lúc này Ellie đã cười ngặt nghẽo và anh không thấy buồn cười tí nào. “Thôi đi”, anh ra lệnh. “Thôi ngay bây giờ.”



“Ôi, em không thể”, cô nói, há hốc miệng để thở. “Em không thể”.



“Eleanor, anh sẽ nói với em lần cuối cùng...”



Cô quay lại để trả lời, đôi mắt lướt qua con đường khi quay sang nhìn mặt anh. “Nhưng... Ôi Chúa tôi! Hãy nhìn đường!”



“Anh đang nhìn...”



Bất cứ điều gì anh định nói đều mất hút khi cỗ xe lao vào một vết lún lớn, nảy lên bên đường và quăng cả hai hành khách xuống mặt đất.