Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời
Chương 3 :
Ngày đăng: 15:42 19/04/20
Ellie chưa bao giờ nổi nóng. Ồ, như cha cô vẫn thường xuyên chỉ ra, cô nói hơi nhiều, nhưng về tổng thể thì cô là một quý cô có lý trí và điềm tĩnh, không nóng nảy và nổi giận.
Tuy nhiên, khía cạnh này trong tính cách của cô, rõ ràng không được chứng tỏ ở Wycombe Abbey.
“Cái gì?!?”, cô gào lên, nhảy chồm dậy. “Sao ngài dám!”. Sau đó cô ré lên, quăng mình về phía Billington đang cố gắng lùi lại, tốc độ đang bị cản trở đáng kể bởi vết thương và cây gậy.
“Đồ ác ôn!”, cuối cùng cô la oai oái, xô anh ta rồi ngã xuống sàn nhà cùng anh ta.
Charles rên rỉ. “Nếu tôi bị ngã xuống đất”, anh ta nói, “Thì cô hẳn là cô Lyndon rồi.”
“Tất nhiên tôi là cô Lyndon”, cô la lên. “Tôi còn là người quái quỷ nào nữa chứ?”
“Tôi có thể chỉ ra rằng cô hoàn toàn không giống với cô chút nào.”
Câu nói đó khiến Ellie dừng lại. Cô chắc chắn mình giống một con chuột bị dìm xuống nước hơn, quần áo lấm đầy bùn và chiếc mũ… Cô nhìn quanh. Chiếc mũ của cô ở nơi quái nào rồi?
“Cô mất gì à?”, Charles hỏi.
“Mũ của tôi”, Ellie trả lời, đột nhiên cảm thấy rất ngượng ngùng.
Anh ta mỉm cười. “Tôi thích cô không có mũ hơn. Tôi vẫn băn khoăn tóc cô màu gì.”
“Đỏ”, cô đáp lại, nghĩ rằng đây hẳn phải là sự sỉ nhục cuối cùng, cô ghét tóc mình, luôn luôn ghét nó.
Charles ho để lấp liếm một nụ cười khác. Ellie đang tức điên lên còn anh không thể nhớ lần cuối cùng mình vui vẻ nhiều đến như thế này là khi nào. À, thực ra anh có thể nhớ. Chính xác là ngày hôm qua khi anh rơi khỏi một cái cây và may mắn rót vào cô.
Ellie đưa tay lên để gạt một lọn tóc ướt nhẹp ra khỏi mặt, khiến chiếc váy ướt sũng căng ra ở phần ngực. Da Charles đột nhiên ấm lên.
Ồ đúng thế, anh nghĩ, cô ấy sẽ trở thành một người vợ rất tốt.
“Thưa ngài?”, tên người hầu xen vào khi hắn ta cúi xuống đỡ Charles đứng lên. “Chúng ta có quen người này không?”
“Ta sợ rằng chúng ta quen đấy”, Charles trả lời, tự kiếm cho mình một cái lườm gay gắt từ Ellie. “Có vẻ như là cô Lyndon đã có một ngày vất vả. Chúng ta có thể mời cô ấy dùng trà. Và…”, anh nhìn cô hồ nghi, “… một chiếc khăn bông”.
“Việc đó thật tốt”, Ellie nghiêm trang nói. “Cảm ơn.”
Charles nhìn cô đứng lên. “Tôi tin rằng cô đã cân nhắc lời cầu hôn của tôi.”
Rosejack dừng lại giữa chừng và quay lại. “Lời cầu hôn?”, hắn ta thở hổn hển.
Charles cười ngoác miệng. “Phải đấy, Rosejack. Ta đang hy vọng rằng cô Lyndon sẽ dành cho ta vinh dự trở thành chồng cô ấy.”
Mặt Rosejack trở nên trắng bệch.
Ellie cau có với hắn. “Tôi gặp phải một cơn mưa”, cô nói, nghĩ rằng điều đó phải là hiển nhiên. “Thường thì tôi chỉnh tề hơn một chút.”
“Cô ấy bị dính phải một cơn mưa”, Charles nhắc lại. “Và ta có thể cam đoan cho sự thật là bình thường cô ấy chỉnh tề hơn rất nhiều. Cô ấy sẽ trở thành một Nữ bá tước tuyệt vời, ta đảm bảo với anh.”
“Tôi vẫn còn chưa chấp nhận”, Ellie làu bàu.
Rosejack có vẻ như có thể ngất xỉu.
“Cô sẽ chấp nhận”, Charles nói với một nụ cười hiểu biết.
“Làm sao ngài có thể chắc chắn…”
“Còn lý do nào khác đưa cô đến đây?”, anh ngắt lời và quay sang người hầu, “Rosejack, làm ơn mang ra một cốc trà. Và đừng quên một chiếc khăn bông. Hoặc có lẽ là hai”. Anh liếc xuống nơi Ellie đang để lại những vũng nước trên ván sàn gỗ, sau đó quay về phía Rosejack lần nữa. “Tốt hơn là anh cứ mang một chồng khăn đến.”
“Tôi không đến để chấp nhận lời cầu hôn của ngài”, Ellie lắp bắp. “Tôi chỉ muốn nói chuyện với ngài về chuyện đó. Tôi…”
“Tất nhiên, cưng à”, Charles lẩm bẩm. “Cô có muốn theo tôi vào phòng khách không? Tôi đáng lẽ đưa tay ra để đỡ cô, nhưng tôi sợ rằng mình không thể đỡ ai trong những ngày này.” Anh ra hiệu về phía cây gậy.
Ellie thở ra tức tối và theo anh sang phòng bên cạnh. Nó có màu kem và xanh lơ, nhưng cô không dám ngồi lên bất kỳ thứ gì. “Tôi không nghĩ mấy cái khăn bông có tác dụng, thưa ngài”, cô nói. Cô thậm chí không muốn bước lên thảm, khi mà chiếc váy đang nhỏ nước ròng ròng.
Charles trầm tư quan sát cô, “Tôi sợ rằng cô đúng. Cô muốn thay quần áo không? Em gái tôi đã kết hôn và giờ đang sống ở Surrey, nhưng nó để vài chiếc váy ở đây. Tôi cá nó cũng tầm cỡ người cô.”
Ellie không thích việc lấy quần áo của người khác mà không xin phép, nhưng sự lựa chọn khác sẽ mang đến một cơn sốt dữ dội vì viêm phổi. Cô nhìn xuống những ngón tay đang run lẩy bẩy vì lạnh và ướt, rồi gật đầu.
Charles kéo dây chuông, một cô hầu gái bước vào phòng trong vòng một phút. Charles ra lệnh cho cô ta đưa Ellie đến phòng em gái mình. Ellie đi theo người hầu gái ra ngoài, cảm giác như đã đánh mất quyền kiểm soát số phận mình theo cách nào đó.
Charles thư thái ngồi xuống một chiếc ghê sofa, thở dài nhẹ nhõm, rồi thầm cảm ơn bất kỳ ai chịu trách nhiệm cho sự xuất hiện của cô trên ngưỡng cửa nhà anh. Anh đã bắt đầu sợ rằng mình sắp phải đi Luân Đôn và kết hôn với một trong những cô gái kinh khủng mới ra mắt mà gia đình cứ quăng về phía mình.
Anh huýt sao một mình khi đợi trà và quý cô Lyndon. Điều gì đã đưa cô ấy đến đây? Anh vẫn còn hơi chếnh choáng khi thốt ra lời cầu hôn kỳ lạ ngày hôm qua nhưng anh không quá say đến mức không thể cảm thấy cảm giác của cô.
Anh nghĩ cô sẽ từ chối, gần như chắc chắn là thế.
Cô ấy là người khôn ngoan. Anh nhận ra điều đó quá rõ ràng, ngay cả sau một cuộc làm quen ngắn ngủi. Điều gì xui khiến cô đưa chân vào cuộc hôn nhân với người đàn ông cô hầu như không quen biết?
Tất nhiên, có những lý do thông thường. Anh có tiền và tước hiệu, nếu lấy anh, cô cũng có tiền và tước hiệu, nếu lấy anh, cô cũng có tiền và tước hiệu. Nhưng Charles không nghĩ đó là nguyên nhân. Anh đã nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trong mắt cô khi cô…
Anh cau mày, sau đó phá lên cười khi đứng dậy để nhìn ra ngoài cửa sổ. Quý cô Lyndon đã tấn công anh. Ở ngay hành lang của ngôi nhà này. Thực sự không có từ ngữ nào khác để miêu tả việc đó.
Trà đến vài phút sau đó và Charles bảo cô hầu gái để trà trong ấm cho ngấm. Anh thích trà đậm.
Vài phút sau, một tiếng gõ cửa ngập ngừng vang lên. Anh quay người lại, ngạc nhiên trước âm thanh đó vì cô hầu gái đã để cửa mở.
Ellie đang đứng ở ngưỡng cửa, bàn tay đưa lên để gõ lần nữa. “Tôi nghĩ ngài không nghe thấy tôi”, cô nói.
“Cửa đang mở. Không cần phải gõ.”
Cô nhún vai. “Tôi không muốn tự tiện đi vào.”
Charles ra hiệu cho cô bước vào, rồi quan sát bằng ánh mắt tán dương khi cô đi qua phòng. Chiếc váy của em gái anh hơi dài so với cô, và cô phải kéo chiếc váy màu xanh lá cây nhạt lên khi bước đi. Điều đó khiến anh nhận ra rằng cô không đi giày. Hài hước làm sao khi hình ảnh một bàn chân có thể khiến phần giữa cơ thể anh râm ran…
Ellie chợt để ý thấy anh đang nhìn bàn chân mình, cô liền đỏ mặt. “Chân em gái anh nhỏ xíu”, cô nói, “Còn giày của tôi đã ướt sũng rồi”.
Anh chớp mắt, như thể lạc mất suy nghĩ, sau đó khẽ lắc đầu và nhìn vào mắt cô. “Không sao đâu”, anh nói, sau đó để ánh mắt rơi xuống chân cô lần nữa.
Ellie thả váy xuống, tự hỏi chân mình có cái quái gì mà lại thu hút đến thế.
“Cô rất hợp với màu bạc hà”, anh nói, đi tập tễnh đến bên cạnh cô. “Cô nên mặc màu này thường xuyên hơn.”
“Tất cả váy của tôi đều là màu tối và tiện dụng”, cô nói, giọng chất chứa cả mỉa mai và buồn bã.
“Tiếc thật. Tôi sẽ phải mua cho cô những chiếc váy mới khi chúng ta kết hôn.”
“Nào, lại thế rồi”, Ellie phản đối. “Tôi chưa chấp nhận lời cầu hôn. Tôi đến đây chỉ để…” Cô dừng lại khi nhận ra mình đang hét lên và tiếp tục bằng một giọng nhẹ nhàng hơn. “Tôi đến đây chỉ để bàn luận việc đó với ngài.”
Anh gõ những đầu ngón tay vào nhau. Hành đồng đó đã trở thành một thói quen của riêng anh trong tâm trí cô. “Được rồi”, anh nói, “Tôi đồng ý, với điều kiện em cũng phải chấp nhận một yêu cầu của tôi”.
“Bất kể điều gì. À, gần như bất kể điều gì.”
“Tôi cho rằng em có ý định cho tôi biết khi nào em sẵn sàng để biến cuộc hôn nhân của chúng ta trở thành một cuộc hôn nhân thực sự.”
“À… vâng”, Ellie nói. Cô đã không nghĩ về điều ấy. Khi anh ngồi đối diện, nhìn cô thật chăm chú thế kia thì thật khó để nghĩ.
“Trước tiên, tôi phải nhấn mạnh rằng em sẽ không từ chối tham gia vào nghĩa vụ hôn nhân một cách phi lý.”
Mắt Ellie nheo lại. “Ôi trời, anh không học luật chứ? Chuyện này có vẻ mang tính pháp lý kinh khủng.”
“Một người đàn ông ở địa vị của tôi phải có con thừa kế, quý cô Lyndon. Chỉ có tên ngốc mới bước vào một thỏa thuận như thế này với em mà không có sự bảo đảm rằng sự trì hoãn của chúng ta không phải là mãi mãi”.
“Tất nhiên”, cô lặng lẽ nói, cố gắng phớt lờ cảm giác buồn bã không mong đợi trong tim mình. Cô nghĩ rằng mình đã khơi lên một đam mê sâu sắc hơn ở anh ta. Cô nên hiểu biết hơn. Anh ta hôn cô vì những lý do khác. “Tôi… Tôi sẽ không bắt anh đợi mãi mãi.”
“Tốt. Và giờ là phần thứ hai trong điều kiện của tôi”.
Ellie không thích cái nhìn trong mắt anh ta.
Charles ngả người về phía trước. “Tôi bảo lưu quyền cố gắng thuyết phục em thay đổi.”
“Tôi không hiểu ý anh”.
“Không? Đến đây.”
Cô lắc đầu. “Tôi không nghĩ đó là một ý hay.”
“Đến đây, Eleanor.”
Cách anh ta sử dụng tên riêng của cô làm cô sửng sốt. Cô chưa cho phép anh ta làm như thế, nhưng mà cô đã đồng ý lấy anh ta, vì thế cô cho rằng mình không nên lảng tránh.
“Eleanor”, anh ta nói lần nữa, rõ ràng gần mất kiên nhẫn với vẻ lơ đễnh của cô. Khi cô lại không trả lời, anh ta với tay sang, túm tay, và kéo giật cô qua chiếc bàn gỗ dái ngựa và trở lại lòng anh ta.
“Ngài Billington…”
Bàn tay anh bịt miệng cô trong khi môi tìm đến tai cô. “Khi tôi nói bảo lưu quyền cố gắng thuyết phục em thay đổi”, anh thì thầm, “Ý tôi là thế này”.
Anh ta lại hôn cô và Ellie mất tất cả khả năng suy nghĩ. Đột nhiên, anh ta cắt đứt nụ hôn, để lại cô run rẩy. Anh ta mỉm cười. “Khá đủ?”
“Tôi…à…”
Anh ta có vẻ thích thú với vẻ mụ mị của cô. “Đó là cách duy nhất khiến tôi đồng ý với yêu cầu của em.”
Cô gật đầu nhát gừng. Rốt cuộc thì thực sự anh ta sẽ muốn hôn cô thường xuyên đến mức nào? Loạng choạng, cô đứng lên. “Tốt nhất tôi nên về nhà.”
“Đúng thế.” Charles nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã quang đãng, nhưng mặt trời đang bắt đầu lặn. “Về những chi tiết còn lại của thỏa thuận, chúng ta sẽ dần dần vạch ra một cách tỉ mỉ.”
Miệng Ellie khẽ mở vì ngạc nhiên. “Những chi tiết?”
“Tôi cho rằng một cô gái khôn ngoan như em sẽ muốn được giải thích rõ ràng về nghĩa vụ của mình.”
“Anh cũng sẽ có những nghĩa vụ, tôi đoán thế.”
Miệng Charles nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng hài hước. “Tất nhiên”.
“Tốt.”
Anh ta nắm khuỷu tay cô và đưa cô ra đến cửa. “Tôi sẽ bảo xe ngựa đưa em về nhà và đón em vào ngày mai.”
“Ngày mai?” Cô há hốc miệng.
“Tôi không có nhiều thời gian để rề rà.”
“Chúng ta không cần giấy phép sao?”
“Tôi có rồi, chỉ cần điền tên em vào thôi.”
“Anh có thể làm thế á?” Cô há hốc miệng. “Việc đó có hợp pháp không?”
“Người ta có thể làm nhiều việc nếu biết tìm đúng người.”
“Nhưng tôi sẽ cần phải chuẩn bị. Để gói ghém đồ”. Để tìm thứ gì đó mặc, cô thầm thêm vào. Cô không có quần áo nào phù hợp để kết hôn với một Bá tước.
“Rất tốt”, anh mau mắn nói, “Ngày kia vậy.”
“Sớm thế”. Ellie chống tay lên hông trong nỗ lực tỏ ra cứng rắn.
Anh khoanh tay. “Vậy thì ba ngày nữa, và đó là đề nghị cuối cùng của tôi.”
“Tôi tin là chúng ta đã thỏa thuận xong, thưa ngài”, Ellie nói cùng với một nụ cười. Năm năm qua cô đã bí mật quay vòng và giao dịch trên sàn chứng khoán. Những từ như đề nghị cuối cùng thoải mái và quen thuộc hơn. Hơn rất nhiều so với hôn nhân.
“Được thôi, nhưng nếu tôi phải đợi ba ngày, tôi sẽ yêu cầu đổi lại thứ gì đó.”
Cô nheo mắt lại. “Đồng ý thỏa thuận rồi lại gắn kèm thêm những điều khoản khác là rất không quân tử.”
“Tôi tin rằng đó chính xác là việc em đã làm liên quan đến việc hoàn tất cuộc hôn nhân của chúng ta.”
Mặt cô hồng lên. “Được rồi. Chính xác anh yêu cầu việc gì?”
“Một việc nhẹ nhàng nhất, tôi bảo đảm với em. Chỉ là một buổi chiều ở bên em. Sau cùng thì, chúng ta đang tán tỉnh nhau, không phải sao?”
“Tôi cho rằng người ta có thể gọi nó là…”
“Ngày mai”, anh ngắt lời. “Tôi sẽ đón em lúc một giờ.”
Ellie gật đầu, không tin mình có thể nói thành lời.
Vài phút sau một cỗ xe ngựa chạy đến, Charles quan sát người đầy tớ đỡ cô lên xe. Anh dựa vào cây gậy, lơ đãng thả lỏng mắt cá chân. Vết thương chết tiệt này tốt nhất nên khỏi nhanh lên; có vẻ như anh sẽ phải đuổi theo vợ mình quanh nhà.
Anh đứng trên bậc thềm cửa chính rất lâu sau khi cỗ xe biến mất khỏi tầm nhìn, quan sát mặt trời treo trên đường chân trời và phủ màu lên bầu trời.
Tóc cô, anh đột nhiên nghĩ. Tóc Eleanor có màu y như màu của mặt trời vào thời điểm yêu thích của anh trong ngày.
Trái tim ngập tràn niềm vui không mong đợi khiến anh mỉm cười.