Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời
Chương 2 :
Ngày đăng: 15:42 19/04/20
Ellie thả anh ra. Anh rơi xuống, chân tay móc quáng quàng vào nhau, hét lên đau đớn khi cơ thể đè lên mắt cá chân.
“Nói thế thật kinh khủng!”, cô hét lên.
Charles xoa đầu. “Tôi nghĩ mình vừa đề nghị cô kết hôn với tôi?”
Ellie chớp mắt để kìm lại những giọt nước mắt phản trắc. “Đùa cợt như thế là tàn nhẫn.”
“Tôi không đùa.”
“Tất nhiên là ngài đang đùa”, cô cãi lại, chỉ vừa đủ sức kiềm chế cơn thôi thúc đá vào mông anh. “Chiều nay tôi đã rất tốt với ngài.”
“Rất tốt”, anh phụ họa.
“Tôi không cần phải dừng lại và giúp ngài.”
“Không”, anh lẩm bẩm, “Cô không cần”.
“Tôi cho ngài biết, lẽ ra tôi đã kết hôn rồi nếu muốn làm thế. Tôi ở giá là do tự chọn.”
“Tôi sẽ không mơ tưởng đến điều ngược lại.”
Ellie nghĩ mình đã nghe thấy vẻ chế nhạo trong giọng nói của anh ta và lần này cô đá anh ta thật.
“Đồ tàn nhẫn, cô nàng kia!”, Charles kêu lên. “Cô làm thế vì cái quái gì hả? Tôi đang hoàn toàn nghiêm túc.”
“Ngài đang say xỉn.” Cô buộc tội.
“Phải”, anh thừa nhận, “Nhưng trước đây tôi chưa bao giờ cầu hôn một cô gái”.
“Ôi, làm ơn đi.” Cô chế giễu. “Nếu ngài đang cố gắng nói với tôi rằng ngài đã mù quáng phải lòng tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, thì tôi cho ngài biết là điều đó không tin được đâu.”
“Tôi không hề cố gắng nói với cô điều gì kiểu như thế”, anh ta nói. “Tôi không bao giờ xúc phạm trí thông minh của cô theo cách đó.”
Ellie chớp mắt, nghĩ rằng anh có lẽ vừa mới xúc phạm mình ở một khía cạnh khác, nhưng không chắc chắn là khía cạnh nào.
“Sự thật của vấn đề này là…” Anh ta dừng lại và hắng giọng. “Cô nghĩ chúng ta có thể tiếp tục cuộc thảo luận này ở nơi khác không? Có lẽ ở chỗ nào đó mà tôi có thể ngồi trên ghế thay vì trên mặt đất.”
Ellie cau mày nhìn anh một lúc trước khi miễn cưỡng đưa tay ra, không chắc chắn rằng mình có biến thành trò đùa của anh hay không, nhưng vừa rồi cô cũng không đối xử nhẹ nhàng với anh nên lương tâm đang có chút cắn rứt. Cô không nghĩ đến chuyện đá một người đàn ông khi anh ta bị ngã, đặc biệt khi chính mình là người đẩy anh ta xuống.
Anh nắm tay cô và nhấc mình đứng lên. “Cảm ơn”, anh nói tỉnh khô. “Rõ ràng cô là người có tính cách mạnh mẽ. Đó là lý do tôi nghĩ đến chuyện lấy cô.”
Ellie nheo mắt. “Nếu ngài không thôi chế giễu tôi…”
“Tôi chắc là mình đã nói với cô rằng tôi hoàn toàn nghiêm túc. Tôi không bao giờ nói dối.”
“Đó là điều chói tai nhất tôi từng nghe.” Cô đáp trả.
“À, vâng, tôi không bao giờ nói dối về những điều quan trọng.”
Bàn tay cô tìm được đến hông và cô thốt ra một tiếng to, “Ôi trời”.
Anh thở ra với vẻ hơi tức tối. “Tôi bảo đảm với cô rằng tôi không bao giờ nói dối về những điều như thế này. Tôi cũng phải nói rằng, cô đang thể hiện rõ một quan điểm tiêu cực thái quá về tôi. Tôi tự hỏi rằng vì sao lại thế?”
“Ngài Billington, ngài được coi là kẻ phóng đãng hàng đầu ở vùng Kent này! Ngay cả anh rể tôi cũng nói thế.”
“Nhớ nhắc tôi bóp cổ Robert trong lần gặp tới”, Charles lẩm bẩm.
“Rất có thể ngài là kẻ phóng đãng đứng đầu cả nước Anh. Tôi không biết, vì tôi không rời khỏi Kent trong nhiều năm rồi, nhưng…”
“Họ nói kẻ phóng đãng sẽ trở thành người chồng tốt nhất”, anh ngắt lời.
“Những kẻ phóng đãng hối cải”, cô gay gắt nói. “Và tôi thành thật nghi ngờ việc ngài có bất kỳ kế hoạch nào như thế. Hơn nữa, tôi sẽ không lấy ngài.”
Anh thở dài. “Tôi thực sự mong rằng cô sẽ lấy tôi.”
Ellie nhìn chằm chằm vào anh với vẻ không tin. “Ngài điên rồi.”
“Cực kỳ tỉnh táo, tôi cam đoan với cô điều đó.” Anh nhăn nhó, “Cha tôi mới là người điên”.
Đột nhiên Ellie nhìn thấy hình ảnh những đứa bé điên khùng, lảm nhảm và cô giật lùi lại. Người ta nói bệnh điên nằm ở trong máu.
“Ôi, vì tình yêu với Chúa”, Charles làu bàu. “Ý tôi không phải vậy. Chỉ là ông ấy đẩy tôi vào một ràng buộc đáng nguyền rủa.”
“Tôi không hiểu vì sao việc này lại có liên quan đến mình.”
“Nó hoàn toàn liên quan đến cô”, anh nói một cách khó hiểu.
Ellie lùi ra sau một bước nữa, quyết định rằng Billington còn hơn cả điên - anh ta đã sẵn sàng lên nhà thương điên Bedlam. “Nếu ngài thứ lỗi”, cô nói nhanh, “Tốt nhất tôi nên về nhà. Tôi chắc ngài có thể xoay sở được từ đây. Xe của ngài… ngài nói nó ở ngay đằng sau. Ngài có thể…”
Bây giờ cô đang mắc kẹt ở Faversham và cách ngôi nhà, nơi cô thậm chí không muốn quay lại, hai mươi dặm. Không có sự lựa chọn nào khác ngoại trừ…
Ellie lắc đầu. Cô sẽ không nghĩ đến chuyện cân nhắc lời đề nghị của Bá tước Billington.
Khuôn mặt của Sally Foxglove hiện ra lù lù trong đầu cô. Rồi khuôn mặt khủng khiếp đó bắt đầu nói về ống khói, và những bà cô không chồng phải biết và thể thiện lòng biết ơn cho bất kỳ cái gì và tất cả mọi thứ. Bá tước bắt đầu có vẻ tốt hơn nhiều.
Không phải là, Ellie phải thừa nhận với chính mình, ngay từ đầu anh ta nhìn đã xấu xí, nếu người ta xem xét từ “nhìn” theo đúng nghĩa. Anh ta đẹp trai đến mức tội lỗi, cô có cảm giác là anh ta biết điều đó. Đó lẽ ra phải là một vết đen chống lại anh ta, cô lý luận. Anh ta gần như chắc chắn sẽ lừa dối vợ mình. Có thể anh ta đang có một loạt nhân tình. Cô không thể nghĩ rằng anh ta gặp khó khăn với việc thu hút sự chú ý của tất cả phụ nữ, dù đáng trọng hay là không.
“Ha!” Cô nói to, rồi nhìn quanh xem có ai nghe thấy mình không. Gã đàn ông quỷ quái đó có thể đã phải cầm gậy để đuổi phụ nữ đi. Cô chắc chắn không muốn đương đầu với một người chồng có “những vấn đề” kiểu như thế.
Nhưng rốt cuộc, chẳng có vẻ gì là cô sẽ phải lòng gã đó. Có lẽ cô có thể quen dần với ý nghĩ về một người chồng không chung thủy. Việc đó chống lại tất cả những quan điểm cô từng ủng hộ, nhưng đổi lại là một cuộc sống với Sally Foxglove, điều này lại quá kinh khủng ngay cả khi chỉ nghĩ đến mà thôi.
Ellie nhịp chân khi đang suy nghĩ. Wycombe Abbey cách đây không quá xa. Nếu cô nhớ chính xác, nó tọa lạc ở phía bắc bờ biến của Kent, chỉ cách đây một hoặc hai dặm. Cô có thể dễ dàng đi bộ hết quãng đường đó. Không phải là cô đã định mù quáng chấp nhận lời cầu hôn của Bá tước, nhưng có lẽ họ có thể thảo luận vấn đề này một chút. Có lẽ họ sẽ đạt được một thỏa thuận khiến cô vui vẻ.
Quyết chí, Ellie ngẩng cằm và bắt đầu đi về phía bắc. Cô cố gắng làm đầu óc bận rộn bằng cách đoán xem phải mất bao nhiêu bước để đến được điểm mốc phía trước. Năm mươi bước đến một cây to. Bảy mươi hai bước đến một ngôi nhà hoang. Bốn mươi bước đến…
Ôi, khỉ gió! Đó có phải là một giọt mưa không? Ellie quệt giọt nước trên mũi và nhìn lên. Mây đang tụ lại, và nếu không phải là một người thực tế, cô có thể thề rằng chúng đang tụ lại ngay phía trên đầu mình.
Cô thốt ra một âm thanh chỉ có thể gọi là một tiếng gầm gừ và lê bước về phía trước, cố gắng không chửi thề khi một giọt mưa khác rơi bộp vào má. Liền sau đó một giọt khác đập mạnh vào vai, thêm một giọt khác, lại tiếp tục một giọt khác, và…
Ellie dứ dứ nắm đấm lên trời. “Ai đó ở trên kia đang điên tiết với tôi”, cô thét lên, “Và tôi muốn biết tại sao!”.
Thiên đường thực sự mở ra và trong vài giây cô ướt sũng như chuột lột.
“Nhớ nhắc con không bao giờ thắc mắc mục đích của Ngài lần nữa”, cô lẩm bẩm một cách vô ơn, rất khác so với quý cô trẻ kính Chúa mà cha mình đã đào tạo. “Rõ ràng Ngài không thích bị phê bình.”
Chớp giăng khắp bầu trời, theo sau bởi tiếng sấm nổ ình ình. Ellie hét toáng lên và nhảy loạn xạ. Đó có phải là điều chồng chị gái cô đã nói rất nhiều lần vào năm ngoái hay sao? Chẳng phải tiếng sấm đi theo chớp càng gần, tia chớp bám theo người càng gần sao? Robert luôn là người tin vào khoa học. Ellie có xu hướng tin anh trong những dự đoán như thế này.
Cô bắt đầu chạy. Sau đó, khi phổi đe dọa nổ tung, cô giảm tốc độ đi một chút. Tuy nhiên, sau một hoặc hai phút, cô chuyển thành đi bộ nhanh. Rốt cuộc thì cô có vẻ như không thể nào ướt hơn được nữa.
Sấm lại nổ, khiến Ellie nhảy lên và vấp vào một rễ cây, ngã nhào xuống bùn. “Mẹ kiếp!”, cô càu nhàu, có thể đây là lần đầu tiên trong đời cô nói ra từ đó. Tuy nhiên, nếu có thời điểm nào đó để bắt đầu thói quen chửi thề, thì đó là lúc này.
Cô loạng choạng đứng dậy và ngẩng mặt lên, mưa rơi lộp độp xuống mặt. Chiếc mũ xệ xuống mắt, chắn hết tầm nhìn. Cô giật nó ra, nhìn lên trời và hét lên, “Tôi không thấy buồn cười đâu nhé!”.
Lại chớp.
“Tất cả bọn họ đang chống lại mình”, cô lẩm bẩm, bắt đầu cảm thấy đôi chút vô lý. “Tất cả bọn họ.” Cha cô, Sally Foxglove, ông Tibbett, bất kỳ ai đang điều khiển thời tiết…
Lại sấm.
Ellie nghiến răng và tiến về phía trước. Cuối cùng, một tòa nhà xây bằng đá cổ kính khổng lồ hiện ra lù lù ở đường chân trời. Cô chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy Wycombe Abbey, nhưng đã nhìn thấy một bức tranh vẽ về nó bày bán ở Bellfield. Cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng, cô đi đến cửa chính và gõ cửa.
Một người hầu mặc chế phục xuất hiện để trả lời tiếng gõ cửa và trao cho cô một cái nhìn cực kỳ hạ cố.
“Tôi… tôi đến đây để gặp Bá tước”, Ellie nói, răng va vào nhau cầm cập.
“Quản gia sẽ phỏng vấn người hầu”, tay người hầu trả lời. “Dùng cửa sau đi.”
Hắn ta bắt đầu đóng cửa lại nhưng Ellie thò được một chân vào khe hở. “Không… g… g”, cô gào lên, cảm giác rằng bằng cách nào đó nếu để cánh cửa này đóng sập trước mặt mình, cô sẽ bị kết án vĩnh viễn sống một cuộc đời bị vùi dập ghẻ lạnh và những ống khói dơ bẩn.
“Này cô, bỏ chân ra.”
“Không bao giờ”, Ellie đáp trả, chen khuỷu tay và vai vào trong, “Tôi sẽ gặp Bá tước, và…”
“Bá tước không giao thiệp với loại người như cô.”
“Loại người như tôi ?!”, Ellie ré lên. Thật là, điều này vượt quá ngưỡng chịu đựng. Cô đang lạnh, ướt, không thể mó tay vào những đồng tiền chính đáng của mình, và bây giờ tay người hầu vênh váo này đang ám chỉ cô là gái điếm. “Anh để tôi vào nhà ngay tức khắc! Ngoài này đang mưa.”
“Tôi thấy rồi.”
“Đồ ác ôn”, cô rít lên. “Khi tôi gặp Bá tước, ngài ấy sẽ…”
“Ôi trời ơi, Rosejack, vụ ầm ĩ này là cái quỷ gì thế?”
Ellie gần như tan chảy vì nhẹ nhõm trước giọng nói của Billington. Thực ra, cô đã tan chảy nếu không quá chắc mẩm rằng bất kỳ sự ủy mị nào từ phía mình sẽ xúi giục tay người hầu đẩy cô ra khỏi cửa.
“Có một người ở cửa”, Rosejack trả lời. “Nó không chịu nhúc nhích.”
“Tôi là ‘cô’, đồ ngu si!”, Ellie sử dụng nắm đấm từ bàn tay cô đã chen được qua cánh cửa để đấm vào sau đầu hắn ta.
“Vì Chúa nhân từ”, Charles nói. “Hãy mở cửa và cho cô ta vào đi”.
Rosejack giật cửa mở và Ellie ngã nhào vào trong, cảm thấy rất giống một con chuột ướt giữa không gian giàu có lộng lẫy như thế này. Trên sàn có những tấm thảm xinh đẹp, trên tường có một bức tranh mà cô thề rằng do Rembrandt vẽ, và bình hoa cô hất đổ lúc ngã xuống… ôi trời, cô có cảm giác tồi tệ là nó được nhập khẩu từ Trung Quốc.
Cô ngước lên, cố gắng đến tuyệt vọng, để nhìn qua những lọn tóc ướt trên mặt. Charles trông đẹp trai, thích thú và khô ráo một cách đáng ghê tởm. “Thưa ngài?”, cô thở hổn hển, hầu như không thể tìm thấy giọng nói của mình. Giọng cô tuyệt đối không giống bình thường, thô ráp và khản đặc sau khi tranh cãi với Chúa và tay người hầu.
Charles chớp mắt khi nhìn cô. “Tôi xin cô thứ lỗi”, anh ta nói, “Chúng ta quen nhau à?”