Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 121 :

Ngày đăng: 03:33 19/04/20


“Thục Đồng, tối nay có thời gian không?” Bên kia, truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng của một phụ nữ.



“Hiện nay tôi đang ở sân bay, có thể không có thời gian!”



“Là như thế này, Thục Đồng, tôi là đêm nay về Mỹ, thời gian cũng không nhiều, có thể xin cô đổi vé máy bay được không, tôi có chuyện muốn nói với cô.”



Khương Thục Đồng sớm đã nghe qua Bạch Mi làm việc bận rộn, cho nên với Từ Mậu Thận càng ngày càng xa lánh, xem ra lần này nhất định không phải giả bộ, cô thật tình không có thời gian, vé máy bay của mình đến Thượng Hải, hai ba tiếng đồng hồ là có một chuyến, rất dễ dàng mà, sau đó, cô đã hẹn Bạch Mị tại một quán và phê.



Khi giây phút gặp được Bạch Mi, Khương Thục Đồng đã bị thu hút bởi những cử chỉ cao quý và khí chất của người phụ nữ mạnh mẽ, quả nhiên không thể không đứng lên, “Chào cô, Bạch tiểu thư, tôi là Khương Thục Đồng.”



Bạch Mi cười cười, “Tôi là đến nói giúp cho chồng trước của tôi, một người đàn ông tốt, dịu dàng, chu đáo, do tôi không có phúc phận đó, quá bận rộn, nếu như anh thích Khương tiểu thư, Khương tiểu thư thích ai tôi không rõ lắm, nhưng mà trên thế gian này, người có thể giỏi hơn Mậu Thận, thực sự cũng không còn bao nhiêu, xin Khương tiểu thư có thể suy nghĩ, hôm qua sau khi cô trò chuyện với Mậu Thận, tâm trạng của anh không tốt lắm, đã uống rượu, anh đối với tôi, cũng chưa từng có khi nào mà tình cảm sâu sắc như vậy, tôi đối với chuyện tình cảm không có nhiều tâm đắc, nhưng mà tôi biết được, thay vì tìm một người bạn thích, không thôi tìm một người thích bạn, bản thân cũng chịu tổn thương ít hơn.Hơn nữa, thời gian lâu rồi, cô nhất định sẽ thích Mậu Thận.”



Bạch Mi nói xong những lời này đã bước đi.



Vốn sĩ Khương Thục Đồng đối với những lời nói của Bạch Mi không có cảm giác gì hết, nhưng mà có một câu nói của Bạch Mi khiến cho cô có ấn tượng sâu đậm, tìm một người bạn thích, không thôi tìm một người thích bạn.



Cô vì người đó ghen thông, chịu tổn thương, xém tí đã ngồi tù, sốt ruột.



Chỉ vì... cô rất thích anh.



Nhưng mà, tình cảm của anh, sẽ giống như tình cảm của cô không?



Vì đã đổi vé máy bay, Khương Thục Đồng phải trễ hai tiếng mới đi được, cô ngồi trong quán cà phê đợi, một người đã đến, là Từ Mậu Thận.



Khương Thục Đồng suy đoán, có thể Bạch Mi nói cho anh biết bản thân ở đây.



Vợ chồng ly hôn rất nhiều, không trở mặt đã là tốt lắm rồi, họ còn có thể có được sự hài hoà như thế này thực sự rất ít, đặc biệt giống Bạch Mi vậy giúp Từ Mậu Thận tìm bạn gái, càng ít hơn nữa, không thể nói do Từ Mậu Thận tốt, hay là Bạch Mi tốt nữa.



Không thôi thì hai người cũng tốt.



Khi nghĩ đến những điều này, Từ Mậu Thận đã đứng ngoài cửa kính quán cà phê.
Đáp án này hoàn toàn giống với đáp án của Khương Thục Đồng.



Amon là tên tiếng anh của Từ Mậu Thận, khi còn đang học đại học tại Cornell.



Nhưng mà, Từ Mậu Thận xưa nay không thích chủ trương người Trung Quốc lại đặt một cái tên nước ngoài, cho nên, sau khi về nước đã không gọi nữa, dù sao về nước cũng hơn mười năm rồi, tên tiếng anh Amon đó sớm đã bị người khác quên lãng rồi, chỉ còn lại một thương hiệu trời trang có tiếng thôi.



Khương Thục Đồng làm xong chuyện của bản thân, bước qua đó, sát trên người Cố Minh Thành.



Cánh tay của Cố Minh Thành ôm lại cô.



Khương Thục Đồng có một cảm giác thời gian yên tịnh là tốt đẹp nhất, căn nhà cô thuê, cô cũng ít khi đến đó ở nữa, hiện nay, xem như đã sống chung một nhà với Cố Minh Thành rồi.



“Hiện nay em đang nghĩ, khai trương muốn mời những khách nào, em viết ra, anh xem thử có được không, mới sửa lại?Có được không?” Khương Thục Đồng cười, nằm trước ngực của Cố Minh Thành, một bộ dạng nũng nịu như cô bé nhỏ vậy, trên mặt có một thần thái trái tim đang rất khao khát vậy.



“Được.”Cố Minh Thành trả lời.



Khương Thục Đồng có một cảm giác, giống như mỗi một chữ mà Cố Minh Thành trả lời đều phát ra từ trái tim của anh vậy, cho nên, mỗi một chữ cũng đang lay động trái tim của Khương Thục Đồng, khiến cô vì mỗi một câu nói của anh mà tim đập thình thịch, Cô chưa từng có khi nào lại say mê một người đàn ông như vậy.



Cô càng dựa gần đến trước ngực của Cố Minh Thành, càng sát vào anh.



“Sao vậy?”Cố Minh Thành để ipad xuống.



“Em đang khao khát tương lai, trang phục thương hiệu của em sẽ bán trên toàn thế giới!” Khó mà có được, Khương Thục Đồng lại nở ra một nụ cười như vậy, bởi vì ít khi cười như vậy, cho nên nụ cười này lại biểu hiện rất đáng trân trọng.



Cố Minh Thành cúi đầu nhìn cô, nụ cười của cô rất mê hoặc lòng người. [Thêm "gác sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]



“Tương lai cũng nhiều yếu tố lắm, không chỉ bao gồm trang phục của em, còn có nhiều thứ khác nữa.” Cố Minh Thành nói một câu.



Khương Thục Đồng không biết điểm dừng chân của câu mà anh nói ở đâu, cũng chỉ là không biết mục đích của anh là gì.