Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 122 :
Ngày đăng: 03:33 19/04/20
Khương Thục Đồng trong vòng tay của Cố Minh Thành ngước đầu lên,hỏi, “Ý gì đây?”
“Tương lai có rất nhiều chuyện,ví dụ như đến đâu nghỉ dưỡng,ví dụ đứa con đến đâu học đại học,ở Trung Quốc hay là ở nước ngoài,những thứ này đều là tương lại。”
Khương Thục Đồng ít khi thấy Cố Minh Thành cười。
Khương Thục Đồng ngây người ra nhìn anh ta,đứa con,cô ta thực sự chưa nghĩ qua。
“Em đang xem gì vậy?” Cố Minh Thành ôm lại vai của Khương Thục Đồng。
“Anh cười lên rất hay đó。” Khương Thục Đồng khen ngợi từ đáy lòng。
Nụ cười của Cố Minh Thành càng vui vẻ hơn,độ cong của môi càng lớn hơn nhiều。
Khương Thục Đồng đột nhiên có chút tính tình như trẻ con vậy,lấy qua điện thoại,đã chụp cho Cố Minh Thành một tấm hình khi anh ta đang cười。
Khương Thục Đồng phát hiện,dây dưa với anh ta lâu như vậy,trong điện thoại quả nhiên một tấm ảnh của anh ta cũng không có。
Anh ta trong tấm ảnh đó,đôi chân đặt chéo lại,cười nhẹ nhàng,nhìn vào Khương Thục Đồng。
Mới chụp xong tấm ảnh này,cả người của cô ta đã bị anh ta bắt lại。
Sáng mai,Khương Thục Đồng đến cửa tiệm,nhờ nhân viên viết ra tên của những khách mời,để cô ta chọn lựa,khách cô ta mời,cô ta sẽ tự thêm vào。
Trước tiên cô ta dùng cây bút đại khái viết lên trên giấy,phu nhân Đông nhất định phải đến,còn Minh tổng có đến hay không,vậy phải xem Đông phu nhân rồi,cho nên,phía sau Đông phu nhân,tên Minh Tổng cô ta đã dùng dấu ngoạc ngoạc lại,tên thứ hai ghi trên đó là Từ Mậu Thận。
Nhưng rồi,mắt trái của Khương Thục Đồng giật một cái,cảm thấy đây đang là thời kỳ khắc nghiệt của cô ta và Cố Minh Thành,vẫn là đừng mời anh ta đến。
Khương Thục Đồng chặt chẽ nắn lại lòng bàn tay,thực sự,anh ta không đến,cũng không thích hợp cho lắm,dù sao,anh ta là người dẫn đường trên con đường sự nghiệp của mình,nhưng mà,đến,cũng không thích hợp đó - -
Vì sau khi viết ra tên “Từ Mậu Thận,” Khương Thục Đồng đã suy nghĩ rất nhiều,cho nên,ở phía sau tên của anh ta,đã không ý thức dùng bút bi chấm lên nhiều chấm,thay thế cho sự suy tư hổn loạn của cô ta。
Cuối cùng,Khương Thục Đồng vẫn xoá đi cái tên này。
Sau đó,cô ta đã mang danh sách trong tay nhân viên hợp lại,nhờ một nhân viên đánh lại lên vi tính,liệt kê ra một cái hồ sơ trên vi tính cho Cố Minh Thành xem。
Tên rất nhiều,công thêm Cố Minh Thành cũng không quen biết nhiều người trong nghề trang phục,anh ta chỉ đại khái xem qua thôi。
Nhưng mà,vì sao không có tên của người đó vậy?
“Có chút rồi đó,sao vậy?”
“Muốn cùng em đi ngắm sao。” Thái độ kiên quyết của Cố Minh Thành,khiến đôi tay đang lau đầu của Khương Thục Đồng dừng lại。
Cô ta cảm thấy hành động ngắm sao lãng mạn như thế này,rõ ràng không nên thuộc về người đàn ông hiếm khi cười như Cố Minh Thành。
Cảm thấy có chút ngạc nhiên đó。
“Đi không?” Cố Minh Thành lại hỏi một câu。
“Ừm。”
Khương Thục Đồng vừa vui mừng lại thấp thỏm,điều vui mừng là cuối cùng anh ta cũng có hành động trong chuyện tình yêu rồi,không chỉ hạn chế ở trên giường,điều thấp thỏm là,hôm nay anh ta đã kể cho mình nghe chuyện về Từ Mậu Thận,hiện nay lại dẫn bản thân đi ngắm sao,trong trái tim của anh ta nghĩ như thế nào chứ,Khương Thục Đồng không hiểu được。
Tuy nhiên,cô ta rất nhanh đã thay quần áo。
Vì khi đến Hải Thành,thời tiết vẫn còn là mùa hè,cho nên,quần áo của cô ta đều là quần áo của mùa hè,quần áo dày hơn vẫn còn trong căn nhà thuê đó,cô ta không còn quần áo nào dày hơn nữa,cũng không ngờ đến thời tiết lại chuyển lạnh như vậy,đặc biệt về đêm。
Cố Minh Thành lấy qua một hai cái áo len,bước lên sân thượng,Khương Thục Đồng liền cảm giác được gió xì xào xì xào thổi đến,thực sự rất lạnh。
Cố Minh Thành đã giúp cô ta khoác lên một chiếc áo khoác,cài lại nút áo,trong thấp thoáng Khương Thục Đồng cảm thấy cái áo len này rất ấm áp,mang theo mùi hương của anh ta,có thể là len cashmere,không chật lắm,rất ấm áp。
Hai người ngồi trên sân thượng,tựa vào nhau ngắm sao。
Đã rất lâu rất lâu,đây là lần đầu tiên Khương Thục Đồng cảm thấy trái tim của hai người lại gần nhau như vậy,rất gần đó。
Có chút cảm động muốn khóc。
Thời tiết bên Thượng Hải,thực sự cũng không nhiều sao,chỉ có sao bắc cực cô đơn treo trên cao thôi。
“Thục Đồng trước đây có ngắm qua sao chưa?” Cố Minh Thành ngồi ở đó,hỏi Khương Thục Đồng đang ngồi bên cạnh。
Anh ta ít khi gọi tên của cô ta,đây còn là một trong số ít trường hợp。
Không biết vì sao,đêm nay Khương Thục Đồng rất muốn khóc,cho nên giọng nói cũng có chút nghẹn ngào。
“Khi còn nhỏ,thường xuyên ngắm đó,sau khi lớn lên,thì không có ngắm nữa,không có tâm trạng,cuộc sống cũng không tốt lắm,mẹ em đã mất rồi — với anh,đây là lần đầu tiên。” Khương Thục Đồng dựa trên vai của Cố Minh Thành,giọng nói như đang mơ mộng vậy。