Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 137 :

Ngày đăng: 03:33 19/04/20


Không biết từ lúc nào, mắt Khương Thục Đồng sớm đã chan chứa nước mắt.



Đến ngay cả Khương Lịch Niên ở phòng khách gọi cô ra ngoài xem đêm giao thừa cô cũng không nghe thấy



Nếu như nói tâm trạng trước kia của Khương Thục Đồng là lo lắng sốt ruột thì bây giờ ngược lại nhẹ nhàng, không lo, không sốt ruột.



Đêm ba mươi tết, Cố Minh Thành gọi điện cho Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng cười nói, “nhớ anh quá”những câu như vậy, không nghe ra có chút gì là tâm trạng không bình thường.



Khoảng thời gian đón năm mới, Khương Vũ Vi và cha cô ta cùng đến nhà Khương Thục Đồng một chuyến, Khương Thục Đồng ngồi trên sô pha, xem ti vi suốt.



Đối với thái độ Khương Vũ Vi, cô sớm dự đoán trước, thế nhưng căn bản không thèm để ý tới.



Khương Vũ Vi chắc đang rất mãn nguyện về chuyện bản thân đã thành công trong việc gây mâu thuẫn giữa Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng.



Mùng sáu tết, Khương Thục Đồng đi làm, thiết kế trang phục, không để bản thân một giây phút rãnh rỗi nào suy nghĩ về chuyện đó, cô không muốn sống trong những âu lo đã qua.



Cô vẫn như mọi khi đến công ty Từ Mậu Thận, Bạch Mi cũng có ở đó, có lúc là ở tòa nhà đối diện, có lúc là đứng từ xa nhìn.



……



Qua tết nguyên tiêu, Cố Minh Thành liền quay về.



Khương Thục Đồng như chưa từng xảy ra chuyện gì, đến sân bay đón anh.



Hai người vừa gặp nhau liền ôm nhau, hôn nhau, Khương Thục Đồng như chưa có chuyện gì xảy ra, vừa hôn anh vừa nói nhớ anh.



Giọng nói Cố Minh Thành trầm lắng khàn đặc, nữa ôm Khương Thục Đồng.



Một ngày không gặp như cách ba thu, huống hồ, cả cuối năm không gặp.



Lần này, Khương Thục Đồng không hề giống như lúc trước, nói “em yêu anh” với Cố Minh Thành, bởi vì sau đó phát sinh chuyện gì, cô rất rõ.



Cô bây giờ, chỉ theo kịch bản cùng Cố Minh Thành diễn xong màn kịch này.



Chỉ là con người đó, lại xem màn kịch ở sân bay coi là thật.



Mà cô, lại đắm chìm trong màn kịch, không thể tự thoát ra.



Hai người gọi xe về nhà, vừa vào cổng, Cố Minh Thành liền ôm Khương Thục Đồng bế lên lầu.



Hôn cô, sờ soạn, ++ cô



Khương Thục Đồng biết, sẩy thai đã hơn một tháng rồi, có thể ở chung được rồi.



Sau khi xong chuyện, Khương Thục Đồng nằm xoay lưng lại Cố Minh Thành, vai lộ ra.
Sau khi xong việc, Cố Minh Thành nằm sang một bên, nhắm chặt mắt.



Khương Thục Đồng vẫn nằm đó, thở hổn hển.



Hồi sau, Khương Thục Đồng nói “Minh Thành, chúng ta chia tay đi”.



“Lý do.” Hai chữ này, được ném đi bằng một ngữ khí nhanh và lạnh lẽo.



“Em không còn yêu anh!”



Năm chữ này, đã phán Cố Minh Thành tội tử hình, rất lâu sau đó, anh đều sẽ nhớ đến năm chữ này.



Người nói ra giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự kiên quyết nhất định muốn chia tay



Những ngày tháng sau này, mỗi khi nhớ đến Khương Thục Đồng nói năm chữ này, trong lòng như thêm một lớp màn, thời gian lâu rồi, nó sẽ đem tim anh mài dũa đến chai sạn.



Cố Minh Thành cười khổ, “ cuối cùng cũng yêu cái tên đàn ông khốn đó rồi sao?”



Khương Lục Đồng lại dùng giọng nói nhỏ nhẹ nói, “Anh ấy không phải là đàn ông khốn”!



“Em bây giờ vẫn còn đang ở trên giường của anh, lại đi nói tốt người đàn ông khác sao?”, nói xong Cố Minh Thành bật đèn trên đầu giường, từ bên đó lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.



Khương Thục Đồng từng nói không thích anh hút thuốc, có điều, anh không quản được nhiều như vậy nữa rồi.



Anh nghiêng đầu, nhìn về hướng Khương Thục Đồng, cô vẫn giữ tư thế ban nãy, chỉ là ngửi thấy mùi thuốc, đầu cô quay về hướng khác.



Bây giờ, cô sẽ không bao giờ nói những lời cấm anh hút thuốc nữa rồi.



“Chia tay anh, quen anh ta?” Cố Minh Thành vùi điếu thuốc vào gạt tàn



Khương Thục Đồng không trả lời.



Ánh mắt Cố Minh Thành nhìn về phía cô, đôi vai trần mà gầy gò, cổ thiên nga, tóc đã bị cô ấy vén sang một bên, xõa ở bên gần với Cố Minh Thành



Khương Thục Đồng không nói gì.



“Mấy ngày nay em lờ mờ cảm nhận được những gì, em nghĩ chắc anh đã biết. Vỗn em đã định nói với anh, nhưng em sợ” Khương Thục Đồng nghiêng đầu lại, tay hạ thấp, đầu gối lên tay.



“Sợ cái gì? Anh ăn thịt em?” Cố Minh Thành hỏi.



“Không phải, em sợ..” Khương Thục Đồng đầu nhìn xuống, giọng ồm ồm, “Em sợ anh sẽ đối phó anh ấy giống như cách anh đối phó Lục Chi Khiêm, anh ấy nhất định không phải là đối thủ của anh, em sợ bản thân đem họa đến cho anh ấy, em sợ anh, nhưng anh ấy đem lại cho em cảm giác rất khác, như thầy như anh, ở cùng anh ấy, em rất...”



“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Cố Minh Thành mặc quần áo, đi xuống lầu.