Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 144 :
Ngày đăng: 03:33 19/04/20
Vì Khương Thục Đồng đã nói với Cố Minh Thành rằng cô đã có thai, nếu như bụng cô qua một thời gian dài cũng không có biến đổi gì, thì chắc chắn Cố Minh Thành sẽ nghi ngờ.
Cho nên hôm đó cô lại đi đến bệnh viện Trung y, nói với bác sỹ số lượng thuốc trước đây cô dùng giờ đã không còn hiệu quả nữa, cô luôn cảm thấy tử cung lạnh, rõ ràng là một con người, nhưng sự lạnh lẽo ở bụng dưới có đôi khi khiến cho cô cảm thấy giống như là nó bị cố áp lên người cô nên rất muốn cắt bỏ nó đi.
Bác sỹ hỏi dạo gần đây đã xảy ra chuyện gì, thời gian trước không phải đã điều dưỡng rất tốt rồi sao.
Khương Thục Đồng nói, vì không cẩn thận nên lại bị sảy thai.
Bác sỹ Đàm nhìn vào cô, gắt gao nhíu chặt chân mày, “Cô gái à, thường xuyên sảy thai, sẽ trở thành thói quen, sau này sẽ không thể mang thai được nữa đấy! Hơn nữa, cô còn có chứng bệnh tử cung lạnh.”
Tiếp sau đó bác sỹ Đàm lắc lắc đầu.
Không thể mang thai? Khương Thục Đồng há lại không biết?
Nếu không phải vì vài chữ đã phán cô tử hình của bác sỹ, thì cô cần gì phải trăm phương ngàn kế nghĩ cách để chạy trốn khỏi anh chứ?
Khương Thục Đồng nói việc này mới xảy ra mấy ngày gần đây, để bác sỹ viết cho cô đơn thuốc để điều dưỡng tốt thân thể, bởi vì tử cung lạnh thật sự quá khó chịu, luôn cảm thấy bụng dưới không phải là của mình.
Bác sỹ Đàm kêu cô nằm lên giường khám bệnh, ông cẩn thận sờ vào bụng cô, bắt mạch cho cô.
“Là sảy thai mấy ngày gần đây sao?” Bác sỹ Đàm nhíu mày hỏi cô.
Khương Thục Đồng sợ bác sỹ khám ra cái gì đó.
Liền đáp “Vâng”.
Kỳ thực đã sảy thai hai tháng rồi.
Bác sỹ Đàm không nói gì, cho cô thuốc an thần và điều tiết nội tiết tố, nói cô phải uống thuốc đúng giờ, liều lượng thuốc đã tăng lên rất nhiều, Khương Thục Đồng đồng ý, cô vốn dĩ cũng rất muốn trị khỏi bệnh tử cung lạnh này.
Tử cung lạnh là loại bệnh nguy hiểm dẫn đến việc rất nhiều người phụ nữ cả đời cũng không thể có thai, thật là bất hạnh, Khương Thục Đồng lại mắc chứng bệnh này, đồng thời cô cũng đã nếm trải kết cục thảm hại.
Lúc Khương Thục Đồng đang chờ nhận đơn thuốc thì vừa lúc đó Chúc Vân bước vào, nhìn thấy Khương Thục Đồng liền hỏi cô chi tiết tình trạng của cô.
Khương Thục Đồng nói gần đây cô vừa có thai, nhưng do không cẩn thận lại bị sảy rồi.
Chúc Vân cũng lấy làm thương tiếc, vỗ vỗ vai Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng có chút ngẩn ra.
Từ Tranh Dương kéo lấy tay cô chạy về phía Cố Minh Thành, sau đó nhảy bổ vào lòng Cố Minh Thành.
“Con đến đây làm gì?” Cố Minh Thành dường như không nhìn thấy Khương Thục Đồng, anh hỏi Từ Tranh Dương.
“Hôm nay mẹ dẫn con đến đây mua quần áo, mua bàn học và còn sách ngoại khóa nữa!” Từ Tranh Dương dường như hiểu rõ về mối quan hệ trước đây của Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng, nhưng mà hiện tại dường như đã khác rồi, bởi vì bên cạnh chú Cố lại là một dì khác.
Cố Minh Thành chầm chậm cười nói, “Chú phải cùng với dì đi mua quần áo rồi, tạm biệt con. "
Từ Tranh Dương xuống khỏi người Cố Minh Thành,tiếp sau đó vô cùng hứng khởi lôi kéo tay Khương Thục Đồng đi.
Lầu một có rất nhiều người đi mua mỹ phẩm, những cây cột đều được làm bằng kính,Cố Minh Thành vô ý liếc mắt nhìn vào kính, liền nhìn thấy bóng dáng nhẹ nhàng của Khương Thục Đồng.
Trước đây Từ Tranh Dương gọi cô là "Mẹ", anh không cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại thấy thật mỉa mai.
Một lời của trẻ con đã trở thành lời tiên đoán!
Khương Thục Đồng qua loa nói chuyện với Từ Tranh Dương, có chút thất thần, anh đối với Lâm Mỹ Tố này thật sự là rất tốt, trước đây hình như anh chưa từng đưa cô đi trung tâm thương mại đi dạo.
Đột nhiên cảm thấy bản thân trăm phương ngàn kế nghĩ cách gả cho Từ Mậu Thận, cô thật là đã suy nghĩ nhiều rồi.
Đàn ông vốn dĩ là loại người đa tình, hoặc có lẽ cô cũng không quan trọng như cô đã nghĩ.
Kỳ thực trước khi đến trung tâm thương mại, Khương Thục Đồng đã nghĩ sẽ mua vài thứ cho Từ Mậu Thận, dù sao thì trong việc này, Từ Mậu Thận đã giúp cô rất nhiều, vẫn luôn không có cơ hội cảm ơn anh ấy, thường xuyên cảm thấy bất an khi mình đứng ở vị trí này.
Suy nghĩ nhiều lần, liền quyết định mua cho anh một chiếc đồng hồ Omega, xem như là tiền nhà cũng đã hơn số tiền này rồi, trong ấn tượng của cô, Từ Mậu Thận trước giờ chưa từng đeo đồng hồ.
Hôm nay Khương Thục Đồng đã tiêu xài một món tiền lớn rồi, mua cho Từ Tranh Dương mất vài ngàn tệ, lại mua cho Từ Mậu Thận mất hai mươi ngàn tệ.
Buổi tối lúc về nhà, Từ Mậu Thận vẫn chưa về, hôm nay là cuối tuần, dì giúp việc cũng đã xin nghỉ phép, Khương Thục Đồng dỗ Từ Tranh Dương ngủ xong, đang định đi lên lầu liền nghe thấy tiếng gõ cửa rối loạn vang lên.
Khương Thục Đồng thoáng ngây người, Từ Mậu Thận có chìa khóa mà, nên liền hỏi là ai, người bên ngoài nói “Là anh”.
Là giọng nói của Từ Mậu Thận, nhưng nghe ra dường như đã uống say.