Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 170 :
Ngày đăng: 03:33 19/04/20
Như vậy, Cố Minh Thành liền ngay trong đêm soạn ngay một phần văn kiện, để bên pháp vụ phát ra ngoài, nói rằng sau này nếu lại phát sinh sự việc bôi nhọ người cha, thì sẽ dùng các biện pháp để truy cứu pháp luật, Việc này thực ra cũng chỉ là ném đá dọa khỉ mà thôi.
Công văn chính thức của nhà nước, trên cơ bản không cần phải trả lời bất cứ vấn đề gì.
Cố Minh Thành vẫn chưa biết là do Kiều Uy ở sau lưng thêm dầu vài lửa, bởi vì sự việc ba mươi năm trước, Cố Minh Thanh căn bản không biết, không biết ngọn nguồn câu chuyện từ đâu bắt đầu, thời gian quá ngắn, anh còn đang kiểm tra tìm kiếm thêm.
Khiến cho Cố Minh Thành vạn vạn không nghĩ tới, chính là người cha ở tận Canada xa xôi kia lại khi thấy những tin tức đó liền gọi điện ngay cho anh, tường tận nói ra hết tất cả sự tình năm đó. Ông nói tất cả những chuyện này đều là thật. Những chuyện này năm đó chính là do ông làm ra, Mai Thể mặc dù nói có chút khó nghe, nhưng đúng là không có nói oan cho ông.
Ba anh còn bảo anh thu hồi lại công văn đó đi.
Cố Minh Thành kiên quyết không đồng ý. Nếu như thu hồi lại, sẽ giống như những công lao và danh tiếng bao năm nay của ba anh đều đổ sông đổ bể hết sao!
“Minh Thành, ba hiểu tâm trạng của con, nhưng con không hiểu được sự khổ sở của một người phải luôn trốn chạy. Ba sau khi đến Canada đã phải chịu đựng rất nhiều những dằn vặt trong lòng, có lẽ cuộc đời này của ba đã định không thể nào làm được một người xấu thực sự. Mẹ của con cũng vì ba mà chết, ba càng thêm dằn vặt sâu sắc. Cho ba một cơ hội, xem như để cho ba chuộc tội, được không?”
Cố Minh Thành nghe trong điện thoại đầu bên kia, âm thanh của ba anh khẩn cầu thống thiết.
Cố Minh Thành trầm mặc một lúc, cuối cùng vô lực nói một câu: “Chuyện này, ba muốn làm thế nào, thì cứ làm như vậy đi.”
Ngày hôm sau trên Mai Thể liền xuất hiện thư xin lỗi của Cố Thanh Nguyên: nói sự tình năm đó đều là sự thật. Năm đó, các cổ đông tranh chấp nội bộ, khiến cho ông muốn nhẫn cũng không thể nhẫn được nữa, nhưng việc cho người làm giả sổ sách xác thật là không đúng. Ông tình nguyện nhận sự phán quyết của toàn án lương tâm.
Sự việc lần này, không dự Kiều Uy dự liệu là tất cả mọi người sẽ khiển trách Cố Thanh Nguyên.
Ngược lại, có lẽ do Cố Thanh Nguyên kiên định đến cùng, lại thành thật khai báo, nên rất nhiều cảm thấy thái độ nhận sai của Cố Thanh Nguyên rất tốt. Mà vốn dĩ, tích lũy tư ban là máu huyết sẽ đổ. Cố Thanh Nguyên không đốt nhà giết người, chỉ là làm giả sổ sách, về tình có thể tha thứ được. Xã hội có rất nhiều người thành công do giết người cướp hàng, không từ thủ đoạn không biết bao nhiêu là kể. Sự nghiệp của Cố Thanh Nguyên có thể làm lớn đến như vậy, đơn giản cũng là thương nhân tài ba.
Thậm chí, Cố Thanh Nguyên còn từng đạt được danh tiếng “Thương nhân hảo tâm”.
Kiều Uy đương nhiên không thể chấp nhận được phương hướng sự việc phát sinh như vậy, anh ta đang cố gắng hướng sự chú ý của đám đông về tình yêu của Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng, mục đích cuối cùng của anh chính là điều này.
Thậm chí, anh ta còn không tiếc sử dụng tay chân của mình, tìm đến người trước đây quỳ trước Cố Minh Thành, điều này chứng tỏ Cố Minh Thành là một con người lãnh huyết vô tình. Người này đến cụ lao động báo án tập đoàn Minh Thành, kiện Cố Minh Thành đối xử hà khắc với công nhân, chính là kiểu hình tư bản trước đây.
Tập đoàn Minh Thành bỗng dưng bị đẩy lên trước toàn bộ đầu sóng ngọn gió.
Ngữ khí của Khương Thục Đồng dịu dàng đáp: “Được thôi, ở quán mì kéo gần nhà em nhé!”
Cố Minh Thành đồng ý.
Thời tiết mùa hạ, trời rất muộn mới tối. Lúc Cố Minh Thành đến, mặt trời vẫn còn ở trên cao. Khương Thục Đồng ngồi trong xe đợi anh, ngắm nhìn bóng dáng anh chìm đắm trong ánh sáng mặt trời. Người đàn ông như một vị thần này hướng về phía cô bước đến, tay của Khương Thục Đồng nắm thành quyền, đặt trên vô lăng, cằm kê lên tay, Khương Thục Đồng cứ ngây ngốc như vậy nhìn anh đi đến.
Tim cô theo cước bộ của anh nhấp nhổm không yên, đột nhiên cô rất muốn khóc. Nhưng cô nghĩ nghĩ, anh ấy sắp đến rồi, vấn không nên để anh nhìn thấy mình đang khóc.
Vì vậy, cô cúi đầu, lau khô nước mắt.
Cố Minh Thành đi đến bên cạnh xe của cô, gõ cửa sổ, hỏi cô sao không xuống xe.
“Máy tai nghe trên xe của em vẫn chưa cài đặt, anh giúp em chút nhé!” Khương Thục Đồng hạ kính xe xuống, nói với Cố Minh Thành.
“Xuống xe!” Cố Minh Thành ra lệnh một câu.
Khương Thục Đồng ngoan ngoãn xuống xe, Cố Minh Thành cầm lấy điện thoại của cô, bắt đầu điều chỉnh cài đặt. Qua một lúc sau đã làm xong rồi.
“Anh thử xem!” Cố Minh Thành nói, sau đó lấy điện thoại mình gọi vào số của Khương Thục Đồng.
Cửa buồng lái đang mở, Khương Thục Đồng đứng bên cạnh nhìn xem.
Âm nhạc trong xe vang lên, màn hình hiển thị của xe hiện lên một hàng số liên tiếp, không có tên người gọi, chỉ là một hàng số lạnh giá.
Cố Minh Thành trước đến nay chưa bao giờ xem qua điện thoại của Khương Thục Đồng, nên không biết mình trong điện thoại của Khương Thục Đồng chỉ là một hàng số, cái gì cũng không có!!
“Tại sao không lưu tên anh? Hoặc lưu thành một cái tên gì đó?” Cố Minh Thành hỏi.
Câu một cái tên gì đó, rõ ràng có ý nhắc nên là “Ông xã” chẳng hạn, nhưng Cố Minh Thành biết, Khương Thục Đồng tuyệt đối sẽ không bao giờ lưu như vậy. Nhưng cái gì cũng không lưu, anh thật sự…..có chút khó hiểu?