Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 172 :

Ngày đăng: 03:33 19/04/20


Kiều Uy dường như cũng chỉ là một kẻ nhát gan, bản thân mình cũng không có bổn sự gì, nhưng dựa vào thể lực của lão tử, năng lực cũng không thể xem nhẹ, có thể điều động tài sản cũng khá dễ dàng.



Đoạn thời gian trước, Cố Minh Thành cũng không có ý sẽ qua đây, bị anh ta gọi một cuộc điện thoại đến nói.



“Cô ta không cho phép tôi đụng vào người đàn ông của cô ấy, không thì sẽ đem cái vật này cho cảnh sát. Cố tổng, anh vừa lòng chưa???”



Câu này là Kiều Uy gửi âm thanh qua, giọng điệu cực kì không tốt!



Cố Minh Thành lại để ngón tay dưới bờ môi, cười cười.







Khương Thục Đồng lần này đi đến Mỹ và các quốc gia lân cận. Nước Mỹ cô trước đây cũng đã từng đến, cũng không xa lạ gì. Cô còn tham gia một buổi diễn giảng ở một trường đại học. Giáo sư buổi giảng làm một thí nghiệm, dùng bông để mô phỏng phổi của người. Thông qua các thiết bị điện tử trên miếng bông để hút thuốc, sau khi hút một điếu, miếng bông biến thành màu vàng, sau khi thêm vài điếu nữa, miếng bông đã hoàn toàn biến thành màu đen rồi.



Lúc đầu, cô tự nhiên nảy ra chủ ý muốn đến trường này để tham gia buổi diễn thuyết này, chỉ vì cô nhìn thấy chữ “Cigarette”, theo bản năng liền nghĩ ngay đến người đó, cho nên cô đến tham gia. Tiêu đề cũng là những thứ nguy hại khi hút thuốc lá, nhưng khi Khương Thục Đồng nhìn thấy phản ứng ghê gớm như vậy, thật sự cũng bị dọa đến rồi.



Quá sốc rồi!



Khương Thục Đồng sững sờ nhìn, tay không nhịn được đặt lên che lấy miệng, kinh sợ.



Cô đã ghi hình cái thí nghiệm này lại rồi, lát nữa sẽ gửi cho cái người đó xem.



Một bạn học ngồi bên cạnh Khương Thục Đồng dùng tiếng Anh hỏi cô: “Người quen của cô hút thuốc sao?”



“Ừm!” Khương Thục Đồng cúi đầu vừa chỉnh lại đoạn video, vừa trả lời.



“Là ai vậy? Bố tôi cũng hút thuốc, tôi cũng gửi cho ông ấy rồi! Thường thì ai trực tiếp xem loại video này sẽ sâu sắc cảm nhận được, phổi của bọn họ cũng sẽ đen thành như vậy! Tôi thật muốn bố tôi nhanh chóng xem đoạn video này. Cô thì sao? Ai hút thuốc vậy?” Cô gái vừa đang đợi gửi video đi, vừa như có như không nói chuyện với Khương Thục Đồng.



Tay của Khương Thục Đồng dừng lại, suy nghĩ hồi lâu, nói: “Người nhà”



“Người mà cô thích sao?”



“Ừm, người mà tôi rất thích”



“Đúng nhỉ, chúng ta vì bọn họ mà quan tâm lo lắng vậy, họ lại chẳng hiểu gì cho mình cả!” Cô gái dường như kêu lên nói một câu như vậy, có lẽ cô không phải chỉ một lần khuyên nhủ bô cố không nên hút thuốc nữa, nhưng mà mỗi lần, khói thuốc còn vượt qua cả tình yêu dành cho con gái.



Khương Thục Đồng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ hi vọng anh có thể sớm chút xem đoạn video này.



Lúc Cố Minh Thành xem đoạn video này, cũng đúng lúc anh đang hút thuốc.



Gần đây không còn có sự uy hiếp của Kiều Uy nữa, lại thêm Cố Minh Thành đã dự phòng sẵn mọi chuyện nên cũng không có gì có thể làm ảnh hưởng đến anh. Cổ phiếu của tập đoàn Minh Thành cũng đang tăng trưởng ổn định trở lại, tất cả đều đang đi vào quỹ đạo của nó.


Nhưng tác dụng của giấc mộng này, lại làm cho Khương Thục Đồng tỉnh lại.



Cô sờ sờ lên mặt mình, cảm thấy mình thật vô sỉ. Một người con gái đàng hoàng, sao lại có thể mơ những giấc mơ như vậy chứ!



Cô ngồi quỳ ở trên giường, hình như là thật rồi!



Từ năm ngoái cô bắt đầu sống không ra sống, vậy mà cũng đã gần nửa năm rồi.



Trong khi cô vẫn đang thẫn thờ liền nhận được một tin nhắn, là một đoạn video. Trong đoạn phim là người mà dù có thiêu thành tro cô cũng nhận ra được, Cố Minh Thành.



Một bàn tay của phụ nữ, đầu tiên cô ta sờ khắp ngực của anh, rồi lại hướng về phía dưới anh sờ soạng.



Khương Thục Đồng xem mà tức giận run người.



Rõ rang, Cố Minh Thành bị người ta tính kế.



Nếu không sao anh có thể nằm yên không động đậy như vậy được cơ chứ?



Khương Thục Đồng run rẩy, nhìn xung quanh, đây là văn phòng của Cố Minh thành.



Người phụ nữ đó, chắc chắn là người đã gửi đoạn video cho cô, Lâm Mỹ Tố. Có thể làm ra được loại chuyện này, có lẽ đã khóa trái cửa rồi.



Cũng ko biết chuyện này là lúc nào phát sinh, nếu như là phát sinh từ trước, vậy…



Vậy Cố Minh Thành….



Tim Khương Thục Đồng co thắt lại, trong long đến ý nghĩa muốn chết cũng xuất hiện rồi.



Người đàn ông của mình, phải chịu cảm giác chia sẻ cho người đàn bà khác, tan vỡ, đau đớn, khóc không ra nước mắt, muốn trốn thật sâu vào nơi nào đó.



Khương Thục Đồng cảm thấy, cả đời này của mình từ trước đến nay sao mà trắc trở, gập ghềnh đến thế.



Cô gọi điện thoại cho Tiết Lan, hỏi Tiết Lan đang ở đâu.



Tiết Lan nói cô đang ở trước cửa văn phòng của Cố tổng, lúc nãy Cố tổng kêu cô ấy lên, nhưng đến đây thì văn phòng của ngài lại khóa cửa trong, cô có chút không hiểu, đang chuẩn bị quay về phòng làm việc của mình!



“Cô đi tìm một người đàn ông đến phá cửa đi! Nếu không phá nổi, thì hãy làm náo động lên thật lớn!” Khương Thục Đồng nói cực kì cực kì nhanh, tim cô đang run rẩy, thật muốn bay về thật nhanh bên cạnh Cố Minh Thành.



Thật muốn đánh cho cô ta vài cái bạt tai!



Tiết Lan vẫn muốn hỏi tiếp tại sao, nhưng Khương Thục Đồng bảo cô đừng hỏi gì nữa, sắp không kịp rồi.