Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 193 :

Ngày đăng: 03:33 19/04/20


Khương Thục Đồng đã mua về máy hút sữa,khi hút sữa,lại bắt đầu mất hồn。



Nghĩ lại những lời cha và tài xế nói,đều không giống như là lời giả dối,có chút nản chí。



Đúng lúc điện thoại của cô ta reo lên,là Adam,có thể do Ken đã nhớ cô ta,khi về nước,cô ta từng nói với Adam,nếu như đứa con nhớ cô ta,thì gọi video cho cô ta。



Sau khi kết nối,bên đó quả nhiên xuất hiện giọng nói của Ken,không có Adam。



Đang trong nhà Adam,nhà anh ta là dạng chung cư rất thoải mái,Khương Thục Đồng cũng từng vì chuyện của Ken đến qua đó một lần,đưa con qua đó là lần thứ hai。



Ken ngồi trên ghế sofa,cười với Khương Thục Đồng,gọi “Mummy”。



Một lát sau,lại khóc lên,thực sự nhớ mẹ rồi。



Không cẩn thận,ken xém tí từ trên ghế sofa té xuống,bên cạnh đó,một cánh tay lớn cản lại,thì ra Adam luôn ngồi bên cạnh,chỉ là không có xuất hiện trong video thôi。



Chính là sự tỉ mỉ hiểu ý người này của Adam,khiến Khương Thục Đồng cảm thấy rất chu đáo。



Sau khi gọi xong video,Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên,mới nhìn thấy Khương Lịch Niên đứng phía sau cô ta,ánh mắt còn đang nhìn vào trên màn hình điện thoại của Khương Thục Đồng。



Khiến cho Khương Thục Đồng giật cả mình,oán trách nói,“Cha,cha làm con giật cả mình!”



Khương Lịch Niên y như đang suy nghĩ gì đó,chỉ vào hướng điện thoại của Khương Thục Đồng nói một câu,“Đây là - của con - cháu ngoại của cha sao?”



Khương Thục Đồng “Ừ” một tiếng。



Khương Lịch Niên không nói gì,quay về phòng của anh ta。



Khương Thục Đồng muốn ngày mốt quay về Đức,dù sao từ khi con chào đời,cũng chưa từng rời xa ra con,nếu như cha không cho mình sổ hộ khẩu,Khương Thục Đồng thực sự là uổng công quay về rồi,có thể cô ta sẽ nghĩ cách khác,nhập hộ khẩu bên Đức,chỉ có thể cầu xin Adam giúp đỡ。



Không ngờ là,sáng mai,Khi Khương Thục Đồng thức dậy,thì ngạc nhiên nhìn thấy sổ hộ khẩu đã được để trên bàn。



Cô ta vô cùng bất ngờ,lấy sổ hộ khẩu lên xem,bên trong hộ khẩu chỉ có cô ta và Khương Lịch Niên hai người,hộ khẩu của mẹ đã xóa đi rồi,Khương Thục Đồng không nhịn được vô cùng cảm khái,nhưng mà tên của Ken sắp tới nữa sẽ được nhập vào trong hộ khẩu,trong lòng cô ta rất vui mừng。



Đến ủy ban nhân dân,giúp Ken nhập hộ khẩu,một tiếng gạch lớn trong lòng đã được đặt xuống,sau này không còn là người không hộ khẩu nữa。



Khương Thục Đồng đã đặt vé máy bay quay về Đức。



Khi ăn tối,cha nói,không ngờ đứa con này lại giống Khương Thục Đồng như vậy,vừa mới nghe được đứa con này là của Cố Minh Thành,Khương Lịch Niên rất tức giận,nhưng khi thực sự đã nhìn thấy,phát hiện đứa trẻ này rất đáng yêu,hoạt bát,trong lòng không còn một chút oán niệm nào hết,dù sao cũng là người Khương gia,nhập hộ khẩu là chuyện đương nhiên。



Khương Thục Đồng đã khóc,vì sự thông cảm hiểu lý lẽ của cha,đây cũng là lần đầu tiên có người đề cập đến vấn đề cô ta và đứa con rất giống nhau。



Thì ra đứa con giống với khuông mặt của cô ta đó,cô ta cứ nghĩ sẽ giống anh ta。


Muốn Khương Thục Đồng về nước không phải ý của Khương Lịch Niên,mà là có một lần,khi ông ta nói chuyện với Khương Thục Đồng,Khương Thục Đồng nhìn thấy bối cảnh phía sau ông ta,biết được cha đang nằm viện,Khương Thục Đồng lo lắng cho cha,liền hoảng hốt hỏi cha bị bệnh gì。



Khương Lịch Niên không giấu được,nói là bị sõi túi mật,sắp làm phẩu thuật rồi,không muốn Khương Thục Đồng về đây,vé máy bay rất đắt tiền。



Người đã có tuổi,dù cho chỉ là thời gian một năm,cũng sẽ có thay đổi rất lớn。



Hơn thế nữa,mấy năm nay,Khương Lịch Niên luôn chỉ một mình。



Khương Thục Đồng đương nhiên lo lắng,hơn nữa,ken sắp tới sẽ đến trường mầm non,Khương Thục Đồng muốn con trai trước khi vào trường,dẫn con về nước thăm ông ngoại。



Ken đương nhiên không nở xa Adam,tuy rằng tại Đức cũng không sống chung một nhà,nhưng muốn gặp khi nào cũng gặp được,về nước rồi,lại không gặp được nữa。



Adam nói vói Ken,“Daddy rất nhanh sẽ đến Trung Quốc hợp,hẹn nhau tại Trung Quốc nhé!”



Ken đương nhiên vui mừng,từ giây phút lên máy bay,thì luôn chờ đợi。



Trong ba năm nay,cơn hen suyễn của Ken đã tái phát ba bốn lần,nhưng mà chai xịt sắp dùng hết rồi。



Adam nói anh ta cũng bị hen suyễn bẩm sinh,nhưng mà Khương Thục Đồng chưa thấy anh ta phát bệnh,Khương Thục Đồng cảm thấy,đợi khi Ken lớn lên,có thể như Adam thì tốt rồi。



Dù sao,vì bệnh bẩm sinh này,muốn so sánh với người đó,là không thể được!



Đã đến Hải Thành,Khương Thục Đồng không ngừng nghĩ đi đến phòng bệnh của cha。



Ánh mắt của cha rõ ràng không nhìn trên người của Khương Thục Đồng,mà là nhìn vào đứa trẻ tinh lanh đó。



Quả nhiên không nhịn được cười。



“Qua đây,qua đây。” Ông ta quắt tay muốn Ken qua đó。



Ken nhìn sang Khương Thục Đồng,Khương Thục Đồng nói với Ken,“Là ông ngoại đó,qua đó đi。”



Thì Ken bước qua đó,đứa con rất muốn nói tiếng hoa,nhưng kho từ thực sự có giới hạn,chỉ có thể nói tiếng Đức。



Khương Lịch Niên cười lớn lên,“Lẩm bẩm gì đó,ông nghe không rõ đó。”



Giờ ông ta mới cảm nhận được cái gì gọi là thời gian chơi đùa với con cháu。



Mấy ngày nay Khương Lịch Niên luôn nằm trong bệnh viện。



Khương Thục Đồng nhìn thấy cái gói nằm của cha không thoải mái cho lắm,thì muốn mua một cái gói cao sự cho Khương Lịch Niên。



Đúng lúc ở trong bệnh viện cũng không có việc gì,thì dẫn theo Ken đến trung tâm thương mại。