Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 194 :
Ngày đăng: 03:34 19/04/20
Cũng may đây chính là khu trung tâm mua sắm mà Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành đã đến để mua đồ sứ cho ông ngoại
Cô không phải tới đây vì chuyện này, mà bởi vì khu trung tâm mua sắm gần bệnh viện nhất
Lúc lựa gối cao su, ken đã đứng bên cạnh, chú ý tới người bên cạnh, đây lại là lần đầu tiên những người xung quanh đều là người Châu Á, thật thú vị, anh ta đang làm xấu này rồi còn làm những việc khác nữa
Lựa gối xong, Khương Thục Đồng để Ken đứng đây đợi cô, cô nhờ nhân viên thu ngân trông Ken một chút, cô đi trả tiền rồi quay lại đây, quầy thu ngân cách đây cũng không xa
Lúc Khương Thục Đồng trả tiền, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, Cố Minh Thành đã từng tặng anh một cái gối
Thế là có hơi mất tập trung
Chỗ bán gối cao su là nơi cô có thể quan sát được hết vì nó nằm trong tầm mắt của cô, cũng chính vì vậy, nên cô mới yên tâm gửi con ở đó, nhưng bây giờ cô không nhìn thấy nó nữa, cô hốt hoảng gọi “Ken, Ken”
Nhưng không có tiếng trả lời
Cô đã nói rõ với con, chỉ cần ở ngoài này, Khương Thục Đồng không nhìn thấy Ken, sẽ gọi nó, nếu nó nghe thấy phải trả lời, Ken cũng vậy, không thấy mẹ nữa, thì phải gọi tìm mẹ
Một bên gọi thì bên kia phải trả lời, để đối phương yên tâm
Nhưng Ken không trả lời
Khương Thục Đồng phát điên, tờ phiếu cô cũng bỏ luôn, đi tìm nhân viên tiệm để hỏi về đứa bé nam lúc nãy đâu
Nhân viên tiệm cũng phát hoảng, nói lúc nãy trong tiệm khách quá đông nên đã mất tập trung, không để ý
Khương Thục Đồng trong phút chốc trở nên hoảng loạn, cô ở trên lầu tìm hết một vòng cũng không thấy con đâu
……
Chỗ Khương Thục Đồng đang đứng là lầu 3
Lầu 2
Ken nhìn theo một người đàn ông, thứ ông ta mua là gì cậu cũng không biết, nhưng mà nó rất đẹp, nó vừa giống thủy tinh vừa không giống
Sau khi tính tiền, Cố Minh Thành quay người định bỏ đi, thì nhìn thấy một cậu nhóc sau lưng
Anh nhìn xung quanh thì không thấy ai
“Này con, mẹ con đâu?”
Mặc dù Ken không biết nói tiếng Hoa, nhưng những câu đơn giản cậu có thể hiểu được, có lúc mẹ cậu nói tiếng Đức với cậu, có lúc nói tiếng Hoa, mục đích là rèn cho cậu kĩ năng nghe
Cố Minh Thành không hiểu đứa trẻ này đang nói gì, nhưng anh biết nó đang nói chuyện với mẹ mình
Khương Thục Đồng đứng ngây ra một lúc, chuyện gì đang xảy ra vậy
Tại sao điện thoại của anh, nhưng lại là con gọi cho cô
Là anh đến đem con đi hay là
Quan trọng là anh vốn không biết Ken là con của anh
“Mummy lúc nãy rất lo sợ, nên đã đến quầy phát thanh nhờ họ đọc loa tìm con, con đang ở đâu?” Khương Thục Đồng hỏi
Ken nhìn Cố Minh Thành rồi nói “Lúc nãy ở dưới lầu có một chú “nhặt” được con, nhà chú ấy đột nhiên có việc, nên chú ấy dẫn con về nhà chú ấy trước”
Khương Thục Đồng lại ngây người ra, những chuyện xảy ra hôm nay, thật quá trùng hợp, có nhiều chuyện cô không ngờ tới
Cô suy nghĩ kĩ lại, có lẽ là Cố Minh Thành tình cờ gặp được Ken
Nhưng trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
Có lẽ đây là định mệnh, mối quan hệ huyết thống đã đưa họ lại gần với nhau rồi để họ gặp nhau
Ở đầu dây bên này, cô loáng thoáng nghe được giọng Cố Minh Thành nói một câu “Đưa đây dể chú nói chuyện với mẹ cháu”
Khương Thục Đồng nghe câu nói này cô cẳng thẳng đến nỗi tim cô như muốn rớt ra ngoài
Lúc này, cô co người lại, cô không muốn Cố Minh Thành biết được Ken là con của cô, bởi vì bốn năm qua cô đã biến mất mà không nói gì, cô không biết phải làm sao đối diện với Cố Minh Thành, cô cũng không muốn đem đến cho anh và gia đình anh bất kì rắc rối nào
Trong đó bao gồm cả Ken, con của anh
Cố Minh Thành nói câu này xong, thấy Ken không phản ứng gì, anh cảm thấy bất lực, như đàn gảy tai trâu vậy
Anh lấy điện thoại từ tay đứa trẻ, anh nói vào điện thoại “Alô”
Giọng nói này là của bốn năm về trước, nhưng những năm gần đây nó luôn “vang” lên trong tâm trí cô
Cho dù anh chỉ nói duy nhất một chữ, nhưng cô biết đó là anh
Giọng nói trầm nhưng rất thu hút người nghe
Theo phản xạ, Khương Thục Đồng không nói được lời nào, cô đứng như trời trồng, nước mắt cứ tuôn ra