Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 204 :

Ngày đăng: 03:34 19/04/20


Khương Thục Đồng trong khi chờ lên máy bay, cảm thấy thật chán nản vô vị.



Còn Cố Minh Thành đang trong phòng VIP, nhắm mắt dưỡng thần.



Đến Fankfort một đêm rồi, về còn phải mở một cuộc họp rất quan trọng.



Lần ni này vốn dĩ là ngoài dự liệu, chẳng qua nghĩ đến “lều trại” thì trong đầu anh liển nhảy ra một cảnh: con trai ngủ rồi, cô ngại ngùng dựa vào trên lều, người đàn ông nọ…



Cô luôn có khả năng làm cho đàn ông máu huyết sục sôi.



Yêu kiều, xinh đẹp.



Vì vậy anm đã đặt ngay vé máy bay để đến đây.



Về phần adam, anh không muốn tìm hiểu anh ta làm sao quen Khương Thục Đồng, rồi vì sao lại yêu nhau. Nếu không có giao tình sâu đậm, Khương Thục Đồng sẽ không cho phép con mình gọi anh ta là daddy.



Daddy với cái từ adam đều như nhau, Cố Minh Thành đều không muốn trở thành một trong hai cái từ đó.



Cả đời này, anh chỉ có thể làm "papa" của con anh.



Trong đài phát thanh thông báo lên máy bay, anh nhìn nhìn đồng hồ rồi đi ra khỏi phòng VIP.



Lối đi dành cho hạng thương gia với hạng phổ thông không cùng một đường.



...



Cố Minh Thành ngày hôm qua vẫn rất bình thường, thâm chi còn có chút muốn phát hỏa đến nơi. Nhưng sau khi anh nhận đoạn video đó xong, đột nhiên đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, cực kì tức giận, sau đó lập tức đặt vé đi Đức.



Diệp Hạ cũng ở trong nhà Cố Minh Thành được vài năm rồi, có rất nhiều chuyện, bà nhìn đã hiểu nhưng nói không được.



Hôm nay, bà đột nhiên nói với Tiểu Cù. "Sân bay, đi đón nó."



Nhìn thấy phản ứng của Diệp Hạ, Tiểu Cù rất kinh ngạc.


"Ba, anh ấy là cha của con con, cũng là người đàn ông của con. Nếu ba tố cáo anh ấy thì ba đặt con gái ba ở đâu? Ba để Ken đặt ở đâu đây?" Khương Thục Đồng bắt đầu khóc.



Vì cái lí do hoang đường đó mà cô phải rời đi bốn năm, cô khóc.



Từ năm cô hai mươi bốn tuổi đến hai mươi chínn tuổi, trong sinh mệnh của cô chỉ có một người đàn ông đó thôi.



Cô và anh vướng mắc không dứt, cô với anh là yêu hận đan xen.



Cô có thể rời xa anh, nhưng cô không cho phép người khác hại đến anh ấy!



Khương Lịch Niên sờ lên đầu Khương Thục Đồng, "Sao con lại ngốc thế này! Anh ta đùa giỡn con, con có nhìn ra không? Những năm nay, bên cạnh anh ta có biết bao nhiêu phụ nữ. Dạng đàn ông như anh ta có đến bảy mươi tuổi thì phụ nữ cũng không ngừng đuổi theo anh ta. Nhưng con thì sao? Con chỉ là một người phụ nữ bình thưòng, qua mỗi năm, người theo đuổi con lại ít đi một hàng, con còn có một đứa con nữa...Những điều này, con từng nghĩ qua chưa?"



Khương Thục Đồng vẫn luôn cúi đầu, nước mắt rơi đầy trên đất, nước mắt nước mũi thi nhau rơi, nhìn rất đáng thương, cô nắm lấu áo của Khương Lịch Niên, "Ba, đi theo anh ấy con không hề hối hận! Chú muốn đi tố cáo anh ấy là chuyện của chú ấy, nhưng con không cho phép ba đi, ba không được đi tố cáo anh ấy. Tuyệt đối không được! Không thì cả đời này ba sẽ không bao giờ được gặp lại Ken nữa, cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy con nữa!"



Ánh mắt Khương Thục Đồng nhìn thẳng vào Khương Lịch Niên, trong mắt vương lệ nhưng thái độ rất kiên quyết.



"Con----" Khương Lịch Niên trừng Khương Thục Đồng, "Con gái, là anh ta hại con ra nông nỗi này!"



"Không phải anh ấy. Con biết, là Khương Vũ Vi! Hận thù của chú, chú ấy không tố cáo thì không vừa lòng, nhưng ba thì không thể đi tố cáo!" Khương Thục Đồng vẫn nắm chặt lấy góc áo ông, ngẩng đầu nhìn Khương Lịch Niên.



Khương Lịch Niên thở dài "Haiizzz" một tiếng.



Sau đó, ông đột nhiên hỏi: "Có phải con vẫn ảo tưởng gì với Cố Minh Thành không? có phải lại muốn làm lại từ đầu với anh ta không?"



Có hay không? Khương Thục Đồng cũng không biết, nhảy ra khẩn cầu ba cô là do bản năng của cô thúc đẩy.



Cô ngẩn người.



"Con sợ ba đi tố cáo cậu ta, cậu ta và nhà chúng ta sẽ kết thù. Kết thù rồi, bọn con tương lai sẽ không thể ở bên nhau nữa,nhưng chú của con. Thứ nhất, con cũng biết, chú con không đi tố cáo không được. Thứ hai, nếu như chú con đi tố cáo thì cũng sẽ ảnh hưởng đến hai đứa bọn con, có phải thế hay không? Con gái, con tỉnh lại đi!" Cố Minh Thành lại lắc vai Khương Thục Đồng, một bộ dạng chỉ hận rèn sắt không thành.



Khương Thục Đồng ngẩn ra, là thế sao?



Trong tận thâm tâm cô, trong ý thức của cô, cô vẫn còn muốn cùng với Cố Minh Thành gương vỡ lại lành sao?