Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 205 :

Ngày đăng: 03:34 19/04/20


Nhìn thấy thái độ của cha dịu xuống lại,Khương Thục Đồng biết ông ta sẽ không đi kiện,đã quay về phòng của bản thân mình。



Khương Lịch Niên sẽ không mạo cái hiểm khi mất đi đứa con gái và đứa cháu,làm một chuyện hao tốn sức lực lại vô công。



Khương Thục Đồng ngồi trên giường của bản thân,lúc nãy khóc đến khó chịu,vẫn còn chút sợ hãi。



Nếu như chú muốn dùng thư dấu tên kiện Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng đương nhiên phải cho anh ta biết được。



Gửi cho anh ta một tin wechat:Khương Vũ Vi đã chết,chú của tôi hôm nay đến tìm cha của tôi,đang thương lượng đối phó với anh,muốn ta tay từ bác gái。



Cố Minh Thành mới tắm xong,quấn lại cái khăn tắm từ phòng vệ sinh bước ra,nhìn thấy tin wechat này,thì buông xuống điện thoại。



Một lát sau,trả lời một tin:Về nước rồi sao?Ngày mai đến nhà của tôi,nói cho tôi biết。



Khương Thục Đồng sửng sờ,cô ta không có gì nói với anh ta mà,chỉ là nhắc nhỡ anh ta thôi,sao lại phải đến nhà anh ta chứ?



Muốn gọi điện thoại giải thích với Cố Minh Thành,nhưng anh ta đã khoá máy。



Khương Thục Đồng nhìn vào đồng hồ,hơn mười giờ tối rồi,trước đây giờ này anh ta vẫn chưa ngủ mà。



Nếu như nói không được rõ ràng,vậy sáng mai đi tìm anh ta thôi,Khương Thục Đồng cảm thấy đây không phải là chuyện nhỏ không thể đùa được,tai họa lần trước đem đến,Khương Thục Đồng vẫn còn nhớ。



Cô ta không muốn,lại xảy ra chuyện như vậy nữa,một lần bị rắn cắn,mười năm sợ dây thừng。



Sáng mai,Khương Thục Đồng đã lái chiếc xe Toyota Highlander của cha。



Trong hầm xe của Khương Lịch Niên,đậu đó hai chiếc xe,một chiếc là Toyata Highlander của Khương Lịch Niên,còn chiếc kia chính là chiếc BMW màu đỏ mà Cố Minh Thành đã mua cho Khương Thục Đồng,nhưng mà,thời gian đã bốn năm,sớm đã bị phũ đầy lớp bụi bẩn,nghĩ chắc cũng không còn bình sạc。



Càng đi về hướng biệt thự,trái tim của Khương Thục Đồng càng khẩn trương。



Giống như con dao để bên dưới máy cắt vậy,khi nào cũng có thể rơi xuống,Khương Thục Đồng như đang sợ hãi nằm ở bên vậy。



Sau bốn năm gặp lại Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng y như một người đang chịu hình phạt vậy,mỗi ngày cũng sẽ bị anh ta tra tấn một lần。



Giống như là có người cố tình làm như vậy。



Từ chân núi,có thể nhìn thấy nhà của Cố Minh Thành,trái tim của Khương Thục Đồng khẩn trương đến muốn nhảy ra vậy。



Cô ta định hồn lại。



Lái xe đến trước cửa nhà của anh ta。



Hôm nay ánh nắng rất tốt,những con ông đang lười lười hái mật ông trên cây bông dại trước cửa nhà của Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng giống như cũng nghe thấy có tiếng mèo kêu。



Dừng xe lại,cô ta liền nhìn thấy Cố Minh Thành đang nằm trên một chiếc ghế trong sân,nằm lười lười ở đó,đang phơi nắng。



Anh ta đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xám lợt,trong ánh nắng dịu dàng đó,biểu hiện vô cùng nhàn nhã。
Cố Minh Thành sớm đã nói,đối với phụ nữ trước đó có đàn ông,anh ta không để ý,điều anh ta để ý là,đồng thời có mấy người đàn ông。



Vốn dĩ muốn lập tức xử lý cô ta,hiện nay,trái tim của anh ta đang bị cô ta ăn tươi nuốt sống。



He,có bản lãnh thật đó!



Đôi môi của Khương Thục Đồng đang rung,cuối cùng vẫn không nói câu đó với Cố Minh Thành,cô ta không muốn cho Cố Minh Thành biết,cô ta đang quyến luyến mùi vị của anh ta,không nở rửa đi。



Đây là chuyện riêng tư trong đáy lòng cô ta。



“Xin lỗi!” cuối cùng Khương Thục Đồng nói một câu。



“Vì sao?” Cố Minh Thành。



“Bốn năm trước,tôi đột nhiên rời đi không có nguyên nhân。Thực sự - - Rất xin lỗi。”



Cố Minh Thành cười chua xót,hiểu lầm sao?



Cố Minh Thành không muốn tiếp tục rời xa chủ đề đó,đột nhiên đau lòng,anh ta thay đổi chủ đề,“Đứa con đâu?”



Câu hỏi này,Khương Thục Đồng cảm thấy có một chút cảm xúc,không giống như người khác hỏi,“Đứa con của cô đâu?”



Ý của Cố Minh Thành là,“Đứa con của chúng ta?”



Chỉ như vậy đã kéo gần lại cảm giác xa cách của ba người,khiến cho Khương Thục Đồng cảm thấy ấm áp。



Nhưng anh ta không biết liệu đứa trẻ có phải là của anh ta không?



“Đứa con đang bên Đức đó,Khương Vũ Vi đã chết。Tôi về đây là tham gia tang lễ của cô ta,dẫn theo con không tốt cho lắm。” Ánh mắt của Khương Thục Đồng lại liếc nhìn sang căn phòng đó,bóng dáng của người phụ nữ đó không có ở đó nữa。



Cô ta từ trên người Cố Minh Thành đứng lên,muốn quay về。



Cố Minh Thành nhìn vào dáng từ từ quay đi của cô ta,cũng quay đầu lại nhìn vào cửa sổ kính,quả nhiên kỳ lạ cười chua xót một cái。



Cười về điều gì,bản thân anh ta cũng không biết。



Cười cô ta không mở rộng lòng ra với anh ta sao?Cười cô ta đang giấu diếm che giấu gì đó,hay lá cười tâm tư nhỏ của cô ta?



Đều có hết。



Hay là không có。



Chiếc xe Toyota Highlander quẹo qua trước cửa biệt thự,không nhìn thấy nữa。



Tâm tư phơi nắng của Cố Minh Thành,cũng không còn thuần khiết nữa。