Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 225 :

Ngày đăng: 03:34 19/04/20


Cô ta thực sự rất ngu đần,rõ ràng biết được hiện nay Cố Minh Thành không thể cho cô ta một cuộc hôn nhân,nhưng cô ta một câu cũng không nói,một câu cũng không hỏi。



Đầu óc cổ hủ không biết thay đổi khiến cho anh ta đau lòng đến chết。



Nhưng một khi cô ta rời khỏi thì sao?Anh ta sẽ có phản ứng như thế nào?



Lúc nãy nhìn thấy có mấy người đàn ông khác chỉ nhìn cô ta mấy cái thôi,thì anh ta đã chịu không nổi,thấy ghét đến nổi muốn móc mắt của người đó ra!



Cố Minh Thành hận bản thân như vậy,từ xưa đến nay anh ta đối với mọi chuyện cũng nắm bắt được,xưa nay cũng không chậm chạp dây dưa,nhưng mà chuyện của cha,thực sự - -



Rất khó xử đó。



Anh ta có thể chịu được tạm thời không kết hôn với cô ta,nhưng mà để cô ta đến với vòng tay của người đàn ông khác,cả đời này anh ta cũng không chịu đựng được。



Đây là giới hạn của anh ta。



Đã từng,cô ta đã bốn năm không có ở bên cạnh bản thân,biệt vô âm tín,khi đó,cô ta đang ở nơi xa,nhưng bởi vì ngày nhớ đêm mong,cô ta mỗi phút mỗi giây đều ở trong lòng của anh ta,cho nên,anh ta không hề cảm thấy cô ta xa lạ,những oán hận đó cũng có thể chịu đựng được。



Nhưng mà hiện nay,cô ta và bản thân ngày đêm đều ở bên nhau,chính giữa vẫn còn một ngăn cách。



Cô ta và anh ta,là một người xa lạ ở gần với nhau nhất。



Chỉ vì tờ giấy chứng nhận kết hôn đó。



Hai người đã yêu nhau lâu như vậy,sớm đã nên bước vào trong hôn nhân。



Rất nhiều phụ nữ đã ép hôn,cũng chỉ sợ mình trở thành phụ nữ dư thừa thôi。



Nhưng mà Khương Thục Đồng chưa từng nhắc qua hai chữ“Kết hôn”。



Cũng chính vì Khương Thục Đồng chưa từng nhắc qua,anh ta biết được cô ta để ý đến,bởi vì ý nghĩa sâu sắc của từ để ý,cho nên,cũng chưa từng chủ động nhắc đến。



Sự thật thì theo như bản tính của anh ta,công khai với Khương Thục Đồng nhận giấy kết hôn không hề có gì hết,chỉ là,anh ta hy vọng hôn nhân của anh ta sẽ nhận được sự chúc phúc của mọi người,không thể nào có một chút ít nguyền rủa。



Khương Thục Đồng bước lên xe,vẫn còn đang chăm chỉ xem sổ ghi chép。



Bộ dạng nghiêm túc,giống như một học sinh tiểu học vậy。



Trường học cách nhà không xa lắm,rất nhanh đã về đến。



Khi về đến nhà là buổi trưa,tiểu Cù đang ở nhà,Ken nhìn thấy mẹ quay về vô cùng vui mừng,nói với mẹ,áo của mình lúc nãy bị rách rồi,nhờ mẹ giúp vá lại。



Tiểu Cù nói,Ken lúc nãy vây quanh bàn cà phê chơi đùa,không cẩn thận làm rách đó,tiểu Cù nói nhờ đứa trẻ cởi chiếc áo ra,chiếc áo này sau này không thể mặc được nữa。



“Không gì đâu,tí nữa mẹ giúp Ken vá lại thì được rồi!” Khương Thục Đồng sờ vào đầu Ken một cái,lấy ra kim và chỉ may,ngồi trên ghế sofa,từng mũi từng mũi kim vá lại。
Bên kia lại “ Ừ” Một tiếng 。



Khương Thục Đồng đột nhiên không biết nói gì nữa,nói với Ken,còn trò chuyện với cha,mẹ ra ngoài nói chuyện với ông ngoại。



Nói xong,thì bước ra ngoài。



Cô ta cũng không biết,bản thân đang né tránh điều gì nữa。



Khương Thục Đồng ra ngoài trò chuyện với cha。



Khương Lịch Niên trầm lặng,rất lâu sau mới hỏi,trong khoảng thời gian này Cố Minh Thành như thế nào rồi?



Khương Thục Đồng nói,sau chuyện của Cố Thanh Nguyên,anh ta hao tổn nguyên khí,đã bệnh rất lâu,hiện nay vẫn còn ho。



Khương Lịch Niên chỉ trầm lặng。



Ông ta cũng biết,ông ta làm như vậy sẽ mang lại hậu quả như thế nào cho con gái mình。



Sau khi trầm lặng rất lâu,Khương Lịch Niên mới nói,“Nếu như anh ta cầu hôn với con,vậy thì theo anh ta đi。”



Khương Thục Đồng ngồi đó,giống như bị cậy gậy đập vào đầu vậy đột nhiên tỉnh ngộ。



Xưa kia cha đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế để ngăn cản bản thân và Cố Minh Thành ở bên nhau,hiện nay cuối cùng cũng chịu mở lời rồi。



Nhưng mà cô ta và Cố Minh Thành đã không còn duyên phận nữa。



Xem ra,xưa nay cuộc đời vẫn kỳ diệu như vậy。



Quay đi quay lại,vẫn là đi đến kết cuộc định mệnh đó。



Anh ta và cô ta,xưa nay kém duyên mà。



Tuy rằng dây dưa nhiều hơn,cũng là uổng công。



Nhưng mà,Khương Thục Đồng đã chịu thua。



Qua một hồi,Ken từ trong phòng bước ra,nói với Khương Thục Đồng。“Mummy,lúc nãy cha nói ngày mốt cha quay về,muốn mẹ đi đón cha。”



Hả?Khương Thục Đồng sửng sờ một lát,vì sao cô ta phải đi đón chứ?



Không phải có tài xế chuyên dụng sao?



Hiện nay cô ta một chiếc xe cũng không có làm sao đi đón đây?