Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 227 :

Ngày đăng: 03:34 19/04/20


Trong căn phòng ấm áp, âm thanh của anh và âm thanh của cô, âm trầm vang lên ở giữa núi rừng hoang dã. Dường như còn nghe thấy cả âm thanh của chất lỏng đang chảy qua.



Anh đem cô nghiền nát sạch sẽ, tim đập rất nhanh.



Sau khi xong việc, Khương Thục Đồng nằm co lại trong lòng Cố Minh Thành, hai tay ôm lấy cổ anh, mắt nhắm lại, bình yên như lúc nãy không phải là phóng túng. Mà sau khi phóng túng xong, một bộ dạng như thỏa mãn, cô hơi ngước lên nhìn anh.



“Đang nghĩ gì vậy?” Cố Minh Thành nhìn bộ dạng của cô, hỏi một câu.



Loại cảm giác tốt đẹp như được sinh ra lần đầu, lại có thể được nhìn thấy trên gương mặt cô.



Khương Thục Đồng gật gật đâu, rất mệt mỏi, ý thức dần dần mất đi, không cưỡng lại được cơn buồn ngủ đang kéo đến.



Cố Minh Thành cười, cái kiểu cười thỏa mãn đó, là kiểu cười khi cô đã ở trong tim anh.



Anh biết cô sẽ cứ ôm cổ anh như vậy, nhưng, đó là hành vi quen thuộc của hai người. Nếu không có, sẽ cảm thấy sẽ thiếu thiếu gì đó.



Anh tin răng, đã qua nhiều năm như vậy, những hành đồng không lí tri lúc còn thiếu niên sớm đã không còn, cô bây giờ là một người rất bình tĩnh và lí trí



Ngày thứ hai tỉnh lại, Cố Minh Thành không nhìn thấy Khương Thục Đồng đâu cả. Ha, trước đây đều là anh dậy trước cô, bây giờ cô lại dậy sớm hơn cả anh.



Cố Minh Thành dậy tắm rửa, mặc xong áo quần liền đi ra ngoài. Khương Thục Đồng đang nấu cơm ở trong phòng bếp. Nghĩ cũng biết, cuộc sống bốn năm nay ở Đức đã khiến cô hình thành thói quen dậy sớm làm đồ ăn. Cố Minh Thành đứng ở cửa phòng bếp. Khương Thục Đồng đã làm xong một vài món, định đem đặt lên bàn. Vừa mới quay lưng bắt gặp Cố Minh Thành đang nhìn mình, mặt cô đột nhiên đỏ lên. Cô không nói gì, cầm đĩa đồ ăn đi ngang qua người anh. Khương Thục Đồng đột nhiên cảm thấy hành vi của mình, đại khái như là—quay lại mối tình đầu.



Dường như tất cả những gì bốn năm trước đếu biến mất rồi, cái đêm điên loạn giữa hai người họ trước kia cũng không còn, những ngày tháng trước kìa cũng vậy, cách biệt bốn năm, nay cô lại như được tái sinh rồi.



Tối hôm qua, cô mới thực sự trở thành người phụ nữ của anh. Đột nhiên nhìn thấy người đàn ông của mình, đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó chưa quen, thấy chỗ nào đó thật ngại ngùng.



“Còn vài món trong bếp, anh đem lên nhé, em đi gọi Ken dậy.” Cô quay lưng về phía Cố Minh Thành nói, cô không gọi tên của anh nữa. Sau đó cô chạy về phía phòng của Ken, tóc sau lưng bay bay nhẹ nhàng.



Cố Minh Thành đem những món còn lại lên, rồi ngồi trên ghế, hai tay anh vòng trước ngực.



Ken dậy rồi, đang mơ màng ánh mắt, Khương Thục Đồng liên tục nói, “Ken là ngoan nhất”, “Phải sớm có thói quen ngủ sớm dấy sớm nha”…



Lúc ăn cơm, Khương Thục Đồng luôn cúi đầu bóc trứng gà, không nói chuyện với anh. Hai người dù không nói gì,nhưng trong ánh mắt lại tràn trề tình cảm.



Ăn xong, Cố Minh Thành đi làm, nhưng lại cố ý để quên một phần văn kiện ở nhà.



Khương Thục Đồng ở nhà nghĩ rất lâu. Phản ứng trong cô sáng sớm nay là thật nhưng không chân thật cũng là thực.



Nghĩ rất lâu cái cảm giác không đúng này, có thể là---Cố Thanh Nguyên đi.



Cố muốn đi thăm Cố Thanh Nguyên, bất kể thế nào, ông của là ba của anh.



Cô biết, ảnh hưởng của Cố Thanh Nguyên đối với Cố Minh Thành, cho nên hôm nay, Khương Thục Đồng cô muốn xác nhận một chút thái độ của ông rốt cuộc là như thế nào.



Cô nhắn một tin nhắn, nói muốn lái một chiếc xe của anh đi đến xưởng, Cố Minh Thành nói chìa khóa xe đế ở vị trí nào. Sau đó, cô tùy tiện chọn một chiếc Audi A8, rồi đưa Ken đến nhà ông ngoại, sau đó đâm thẳng đi Hải Lâm.



Càng gần đến Hải Lâm, tim của cô đập càng mạnh.



Cố Minh Thành là người cô không thể không gặp, trước đây cô có ý né tránh, nhưng giờ phút này, cuối cùng cũng phải đến rồi! Bước chân Khương Thục Đồng rất nặng nề. Cô nhớ lại, chú của cô Khương Minh Khải cũng ở Hải Lâm này, nhưng từ trước đến nay, cô chưa bao giờ đến thăm ông.



Sớm biết gặp Cố Thanh Nguyên tâm tình sẽ giảm sút nghiêm trọng, nên cô đến thăm chú cô trước vậy.



Khương Minh Khải nhìn thấy Khương Thục Đồng đến thì rất kinh ngạc, suy cho cùng thì cũng là lần đầu xảy ra chuyện này.



Khương Thục Đồng hỏi ông có khỏe không. Khương Minh Khải nói, đến cái tuổi này rồi, cái gì tốt không tốt, đều chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.



Trước đây, Khương Thục Đồng cảm thấy chú cô thật đáng hận. Nhưng giờ đây, lại cảm thấy ông thật đáng thương. Con gái chết đi rồi, một mình ở lại nơi đây. Cô thận trọng dò hỏi ông, có hận Cố Minh Thành hay không? Khương Minh Khải nói. Tâm tư của Cố tổng, người bình thường muốn hiểu được thật không có cách nào. Thiết kế cả một vòng lớn như vậy, vốn dĩ ông vẫn đứng trên bờ chưa xác định có nhảy xuống hay không, nhưng Cố Minh Thành…



“Chú, những lời này chú nói như vậy không đúng rồi. Là chú chủ động gọi điện cho Cố Minh Thành, là anh đã đoán định được những việc làm của chú. Trước đây cháu cũng cảm thấy anh ấy rất tàn nhẫn, nhưng sau này nghĩ lại, cháu sai rồi. Bởi vì lúc đó anh ấy có bộ dạng như đã tính toán trước tất cả, làm cháu bị đảo lộn tất cả những logic. Là chú đã gây ra những tội lỗi đó, anh ấy chẳng qua là chờ đưa chú vào lưới thôi!”



Khương Thục Đồng cũng không biết từ lúc nào, miệng cô lại lanh lợi như thế này.




Nghe thấy tiếng mở cửa,trong lòng anh vui mừng, lập tức đứng lên, sau đó lại nhíu mày lại.



Tiểu Cù đang đứng ở cửa, đợi mở cửa.



Cố Minh Thành không kiên nhẫn đi mở cửa, lại quay về ngồi trên sô pha.



Nhìn thấy Khương Thục Đồng không có ở nhà, Tiểu Cù hòi: “Thục Đồng đâu? Sao lại không ở nhà?”



“Vẫn chưa về. Có chuyện gì sao?” Trong phòng vẫn chưa bật đèn, lúc nãy anh vẫn đang đợi Khương Thục Đồng.



“À, có người nói với tôi, nhờ tôi nói lại với anh, đối xử với Thục Đồng cho thật tốt!” Tiểu Cù nói, nói rất nhấn nhá.



“Mẹ tôi sao?” Cố Minh Thành nghĩ rất lâu, có thể khiến Tiểu Cù đến nói mấy lời này với anh, chỉ có Diệp Hạ mà thôi.



Tiểu Cù liền cười: “Tôi biết ngay không có gì qua mắt được Cố tổng, phu phân còn nói, bà biết lúc trước anh bị bệnh, hỏi giờ thế nào rồi, đã đỡ chưa?”



“Cô nói với bà mấy cái này làm gì?” Đối với những hành vi của Diệp Hạ trên tòa, Cố Minh Thành vẫn cảm thấy cực kì tức giận.



Muốn được sự tha thứ của Cố tổng, thật không dễ dàng chút nào.



Anh biết, Khương Lịch Niên nói ông là nhân chứng, chẳng qua chỉ là muốn bắt đầu cái án này mà thôi. Nhân chứng thực sự, chính là Diệp Hạ mới đúng.



“Tôi không nói cho bà, tôi không biết sao bà ấy lại biết được! Bà ấy nhắn tin cho tôi, tôi mới biết được số của bà ấy.”



Cố Minh Thành nghĩ, vậy thì ai nói cho bà ấy đây?



Khương Thục Đồng?



Lẽ nào, hai người họ sớm đã liên hệ với nhau rồi?



Còn có,lần trước Khương Thục Đồng xuất ngoại là đi đâu?



Anh liền gọi một cuộc đến cục xuất nhập cảnh hải quan.



Trước đây không gọi,là vì anh tôn trọng Khương Thục Đồng. Nếu như cô nói với anh chuyện này, anh đã không đi hỏi.



Hải quan nói ba chữ: “Canada!”



Cố Minh Thành nhíu mày, chắc chắn là đi gặp Diệp Hạ rồi.



Trong lòng anh, đột nhiên rõ ràng. Khương Thục Đồng không phải là đi gặp người không quen biết, không phải đi gặp người đàn ôn g khác, mà là đi gặp mẹ anh.



Trong lòng đột nhiên ấm áp nảy sinh ra một loại cảm giác, cô dâu nhỏ đang cố gắng thích nghi nhà anh.



Trong lòng tràn đầy thỏa mãn.



Vì vậy, cô đi bên đó làm gì, anh không quan tâm nữa.



Việc anh quan tâm bây giờ, tại sao đến bây giờ cô ấy vẫn chưa trở lại?



“Được rồi, tôi biết rồi, chỉ cần gửi tin nhắn là được, việc gì phải chạy nột chuyến tới đây thế này?”



Tiểu Cù cúi đầu, không nói gì.



Tâm tư của Tiểu Cù, Cố Minh Thành vừa nhìn là thong suốt, cố ý đi một chuyến như vậy, không phải là muốn đến nhìn anh sao.



“Được rồi, tôi sắp phải đi, đúng lúc tiễn cô một đoạn đi”.



Tiểu Cù gật gật đầu, cô biết anh biết được tâm tư của cô rồi, vì vậy, mặt đỏ lên ngại ngùng.