Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 299 :
Ngày đăng: 03:35 19/04/20
Đỗ Nhược qua một hồi suy nghĩ, cảm thấy cách làm của chủ tịch Cố Minh Thành là đúng.
Cô đã tố cáo Khương Triều Nguyên với chủ tịch, nếu như: Cố Tổng một mặt đã nói phải dạy dỗ Khương Triều Nguyên, một mặt lại đồng ý thư từ chức của cô, chẳng phải là gậy ông đập lưng ông sao?
Tư duy của chủ tịch quả nhiên khác người.
Cố Hành Cương tuyệt đối không ngờ, nhất cử nhất động của anh, đã gắn một nhãn dán tầm nhìn sâu xa trên người Cố Minh Thành, sự tôn kính của Đỗ Nhược đối với Cố Minh Thành cũng đã như dòng chảy cuồn cuộn.
Vì vậy, ngày hôm sau, Đỗ Nhược lại đi làm.
Đúng lúc hôm nay Cố Vi Hằng cũng đã đến công ty của anh hai, trong đại sảnh lầu 1, Cố Vi Hằng vào nhà vệ sinh, Cố Hành Cương đứng chờ anh ở trước bảng hiển thị của đại sảnh.
Đỗ Nhược bước vào, vừa nhìn đã thấy Khương Triều Nguyên đứng ở một bên.
Cô không lên tiếng, muốn trực tiếp đi qua, vừa đúng lúc chạm mặt Cố Vi Hằng đi tới.
Vị trí của Đỗ Nhược, đã đứng ở phía cùng một đường thẳng với Cố Hành Cương, giữa ba người hình thành lên một tam giác đều.
Đỗ Nhược nhìn thấy Cố Vi Hành, ngơ người ra, mơ hồ nhớ ra, Cố Tổng từng nói, ông có hai người con trai.
Người này, rất rõ ràng chính là bản sao của Cố Minh Thành, bây giờ lại xuất hiện ở tập đoàn Lam Cương, chắc chắn là con trai của Cố Minh Thành.
Còn người con trai kia của Cố Tổng?
Đỗ Nhược nhìn thấy Cố Vi Hằng đang đi về hướng cô.
Cố Hành Cương cũng quay đầu qua, cau mày nhẹ, Cố Vi Hằng chưa gặp qua Đỗ Nhược, cũng không biết về việc 3 lớp thân phận của Cố Hành Cương, lỡ như lúc này anh ta gọi một tiếng “Anh”, vậy thì tất cả sẽ bại lộ hết!
Nhưng mà việc này bây giờ cũng không thể biểu lộ ra.
Cố Vi Hằng nhìn qua Đỗ Nhược, lại nhìn qua Cố Hành Cương, Cố Hành Cương cũng đang nhìn anh, hơn nữa ánh mắt không ngừng liếc về hướng Đỗ Nhược.
Đúng vào lúc này, Thẩm Khoa từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cảnh tượng ba người hình thành tam giác đều như vậy, anh nói, “Khương Triều Dương, chủ tịch bảo anh về Hải Thành một chuyến, ông ấy có việc tìm anh!”
Điển cố của “Khương Triều Nguyên” Cố Vi Hằng dĩ nhiên đã nghe qua, biết Cố Hành Cương đang cố ý che giấu thân phận.
Thế là, Cố Vi Hằng cũng chầm chậm đi đến trước mặt Cố Hành Cương, dùng âm lượng Đỗ Nhược có thể nghe thấy được nói, “ken, hôm nào đưa tôi về nhà đi! Cha tôi tìm anh!”
Cũng xem như Cố Vi Hằng phản ứng nhanh!
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Đỗ Nhược: thì ra anh ta còn có tên tiếng Anh: ken.
Đỗ Nhược không tiếp tục ở lại, đi vào thang máy.
Quả là ép người quá đáng.
“Cái nhà đó em không định về nữa, gia sản em cũng không định lấy, cha không chia cho em em cũng không đòi hỏi, chia cho em, em không thể không lấy! Hơn nữa, bây giờ cha vẫn còn khỏe mạnh, chị đã muốn cha chia gia sản, chị có dụng ý gì?” Đỗ Nhược mặt lạnh tanh, quay đầu qua một bên.
Đỗ Nhược tay ôm trước ngực, “Tôi đang nói công ty ở đường Kiến Giang! Đến việc cha muốn đem công ty này cho cô, mà cô cũng không biết à? Hay là cô diễn với tôi?”
Đỗ Nhược hoang mang nhìn Đỗ Huyên, cô thực sự không biết!
“Đỗ Huyên? Mới sáng sớm cô đã làm náo loạn ở công ty?” Cố Hành Cương bị lãng quên, ngồi trên ghế sofa nói.
Đỗ Huyên ngoáy đầu nhìn Cố Hành Cương, cau mày, “Anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là, nếu như cô còn không ra ngoài, thì tôi sẽ gọi điện cho Đỗ Kim Minh!” Cố Hành Cương lấy điện thoại ra.
Đỗ Huyên cười đắc ý, “Anh có số điện thoại của cha tôi? Người mà cha tôi quen biết, đều là những nhân vật tầng lớp thượng lưu của Ninh Thành, loại người thấp kém như anh, làm sao có số của ông ta được?”
Cố Hành Cương cúi đầu cười khẩy, “Vậy thì thử xem sao!”
Anh bắt đầu quay số.
Đỗ Huyên có chút hoang mang, nhưng hơn hết là sự bình tĩnh cố gắng gượng lại.
Cha hô mưa gọi gió, người thanh niên này sao có thể quen biết ông, tuyệt đối không thể nào!
Cố Hành Cương tuy khí chất cao, cái khí chất cao cao tại thượng bẩm sinh đó cũng có, nhưng anh dù sao cũng còn trẻ, không thể nào có qua lại với Đỗ Kim Minh được!
Đỗ Nhược cũng cau mày nhìn Cố Hành Cương, điều bí ẩn trên người anh càng ngày càng nhiều.
“Đưa đứa con gái lớn của ông về đi! Cô ta đang ở tập đoàn Lam Cương ép đứa con gái nhỏ của ông từ bỏ quyền thừa kế! Rất ồn ào!” Nói xong câu này, Cố Hành Cương bỏ điện thoại xuống.
“Hơ, anh chẳng qua là đang ngụy tạo hù dọa người, ai biết được anh gọi thật hay giả vờ, dám nói chuyện với cha tôi bằng thái độ này!” Đỗ Huyên nhìn Cố Hành Cương vẫn đang ngồi trên sofa, hai chân anh bắt chéo vào nhau, khuỷu tay tựa vào tay vịn sofa, vuốt ve cằm.
“Đừng vội. Cứ chờ xem!” Cố Hành Cương với một biểu cảm chờ xem kịch hay.
Vài giây sau, điện thoại của Đỗ Huyên vang lên, là Đỗ Kim Minh gọi đến, “Con bé hư đốn! Cút về đây! Đừng làm mất mặt ta!”
Đỗ Huyên ngơ người ra, mặt mày đỏ bừng, hình như đúng là cái người trước mặt này ra mệnh lệnh cho cha, nhưng tại sao cha lại nghe lời anh ta như vậy?
Đỗ Huyên đi rồi.
Đỗ Nhược nhìn Cố Hành Cương với ánh mắt kinh ngạc, hỏi, “Anh làm sao biết chị tôi thế?”