Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 300 :

Ngày đăng: 03:35 19/04/20


Cố Hành Cương từ sô pha đứng dậy, muốn đi đến phòng làm việc, hai người đã vào thang máy.



Mọi người trong thang máy nhìn thấy Cố Hành Cương lên lầu, đều tự giác tránh sang một bên.



Cố Hành Cương đứng ở trung tâm thang máy, hai tay cho vào túi quần, dáng vẻ đó, quả thật rất tự nhiên ung dung, anh ngẩng đầu nhìn số tầng thang máy, “rất kì lạ sao? Tình tiết cẩu huyết hai cô con gái nhà họ Đỗ, Ninh Thành này ai không biết?”



Đỗ Nhược nhẹ nhàng thở dài một cái, cũng đúng, sớm đã trở thành tai tiếng của Ninh Thành rồi!



Cho nên, Khương Triều Nguyên không chỉ quen biết chị cô, cũng biết chuyện của cô.



Thiết nghĩ chuyện cô thích Hoắc Đông, Khương Triều Nguyên cũng biết rồi.



Cô không muốn giải thích, biết thì biết đi.



Thật ra chuyện này, Cố Hành Cương căn bản không biết, “Tình tiết cẩu huyết” bốn chữ này, là học của hiệu trưởng.



Đỗ Huyên trước giờ là kẻ thù của Đỗ Nhược, gặp Đỗ Huyên liền có một cảm giác bất lực như nói chuyện với kẻ ngốc, mỗi lần cãi nhau, đều là loại cảm giác thất bại “Lặp lại lần nữa, để tôi cãi nhau lại từ đầu”



Lần này tất nhiên phải cám ơn Khương Triều Nguyên.



Còn về Khương Triều Nguyên làm sao ra lệnh được cho cha, Đỗ Nhược tự có suy nghĩ của mình, bởi vì lần trước cô len lén nhìn thấy quá trình cha và Cố Minh Thành gặp nhau, biết cha ở trước mặt Cố tổng dạ dạ vâng vâng, Khương Triều Nguyên tất nhiên cáo mượn oai hùm rồi.



Như vậy là giải thích rõ rồi.



“Vậy nếu tôi muốn làm cơm trưa cho anh, phải làm bao lâu?” lúc sắp đến tầng của Đỗ Nhược, Đỗ Nhược hỏi Cố Hành Cương.



Cố Hành Cương hai tay cho vào túi, quay mặt lại, quan sát Đỗ Nhược từ trên xuống dưới, “Nghĩ thông rồi?”



“Ừm. Nhận sự giúp đỡ của người khác dù nhỏ bé thì cũng phải dốc sức đền đáp, muốn làm bao lâu?”



“Cô không phải không biết nấu ăn sao?”



“Tôi học, dù sao sau này một mình tôi cũng phải nấu ăn.” Đỗ Nhược nói.



“Một tháng!” nói xong, Cố Hành Cương ra khỏi thang máy.



Ban nãy hai người trong thang máy nói chuyện như thể bên cạnh không có người, người trong thang máy đều nhìn thấy rồi, ban nãy đều đang nín thở, thật ra là đang chăm chú lắng nghe, bây giờ đều đang ho nhẹ, chỉ có một mình Đỗ Nhược không hiểu gì.



Lúc tối, Đỗ Nhược cố ý bảo Hà Trại dạy cô nấu ăn, học những món đơn giản trước, dù sao Khương Triều Nguyên cũng biết cô không biết nấu ăn, nấu khó ăn một chút, anh ta có lẽ cũng không chấp nhất.




Có người không ngừng lau mồ hôi cho anh, đưa anh kìm phẫu thuật.



Ánh mắt lần nữa trở nên mạnh mẽ mà nghiêm túc.



Đỗ Nhược vì món ăn làm cho Khương Triều Nguyên thất bại mà hối tiếc không dứt, cô cảm thấy Hà Trại căn bản không tin được, thông qua chuyện này, Đỗ Nhược cảm thấy Hà Trại là một người đàn ông nhỏ mọn, cô không nhờ cậy Hà Trại nữa.



Đỗ Nhược muốn nhờ dì giúp việc nhà mình, bởi vì dì ấy nấu ăn trước giờ rất ngon, quan hệ của cô và dì ấy trước nay cũng tốt.



Cho nên, cô gọi cho dì ấy, rất ngại, “dì Dương, có thể nhờ dì dạy con nấu ăn không?”



“Nhược Nhược có người trong lòng rồi?” Dì Dương đoán hỏi.



“Không có, tuyệt đối không có! Là hôm qua con làm một món, rất thất bại, con muốn học một chút, cho nên nghĩ đến dì, nếu dì có thời gian, thì qua đây, không có thời gian, con tự tính vậy!” Đỗ Nhược xua tay, sợ dì Dương không tin câu nói chưa có người trong mộng của cô.



Dì Dương đến, trong bếp của Đỗ Nhược, tay cầm tay dạy cô, nhìn thấy Đỗ Nhược tiếp xúc với khói dầu vẫn bị ho, dì Dương hơi chau mày, “Người đàn ông nào có phước phần như vậy, làm nhị tiểu thư Đỗ gia của chúng ta đích thân nấu ăn cho, không biết nhị tiểu thư Đỗ gia của chúng ta rất mẫn cảm với khói dầu sao?”



“Không có mà, còn nữa, anh ấy thích ăn thịt, dì xào cho anh mấy mấy món thịt nhé!” Đỗ Nhược nói rõ.



“Ai vậy?”



Đỗ Nhược chỉ cười một cái, “Là một tên khốn!”



Cố Hành Cương hoàn thành xong ca phẫu thuật qua đêm và thêm nửa ngày, lúc từ phòng phẫu thuật đi ra, thật sự mệt đừ người, anh dựa vào tường, cả người thiếu không khí, anh tiện tay gỡ bỏ mũ phẫu thuật và khẩu trang, vứt vào sọt rác, đi đến văn phòng của mình nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị về nhà ngủ.



Đỗ Nhược trưa nay đã làm cơm, nhưng cô không thấy Khương Triều Nguyên trong văn phòng chủ tịch.



Thẩm Khoa nói chủ tịch có chuyện gấp, có lẽ làm xong chuyện, trực tiếp về nhà rồi, vả lại đoán là anh ấy rất rất mệt, căn bản không có tâm trí nấu cơm, càng không có tâm trạng ăn cơm.



Thẩm Khoa nhìn hộp cơm trên tay Đỗ Nhược, “Dù sao cô cũng nấu cơm rồi, chi bằng trực tiếp đưa đến nhà tài xế Khương đi!



“Nhưng...” Đỗ Nhược không nhịn được liền nhớ đến lần trước, Khương Triều Nguyên cưỡng hôn.



“Nhưng cái gì, đoán là anh ấy bây giờ không còn sức để đứng dậy rồi, sẽ không làm gì cô đâu!” Thẩm Khoa rời đi.



Đỗ Nhược nghĩ trong lòng, Khương Triều Nguyên đi làm gì rồi, tại sao ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có?



Mang theo lòng hiếu kì, Đỗ Nhược đi đến nhà Khương Triều Nguyên.