Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 302 :

Ngày đăng: 03:35 19/04/20


Trưa hôm sau, Cố Hành Cương ở văn phòng đợi đến bụng đói cồn cào rồi vẫn chưa thấy cơm trưa của anh.



Vừa hay điện thoại của Đỗ Nhược vang lên, nói, họ phải tiến hành thi kiểm tra chất lượng rồi, vả lại, mấy ngày nay chính là lễ chúc mừng 90 năm thành lập trường, cho nên cô có lẽ không có thời gian buổi tối nấu ăn cho Khương Triều Nguyên rồi, buổi trưa cô đều ăn cơm hộp, buổi tối kiếm gì ăn đỡ là được rồi.



Cố Hành Cương nghe câu “tùy tiện” liền cúp máy.



Anh sống từ nhỏ đến lớn luôn thuận bườm xuôi gió, không có bất kì ai nói với anh chữ “Không”, lần đầu tiên bị từ chối, cảm giác rất lạ.



Cố Hành Cương trước lúc thi cao trung, từng có trải qua một đoạn tình cảm ai ai cũng biết.



Có một bạn nữ ngoài trường theo đuổi Cố Hành Cương, dường như đến mức chết sống bám lấy, Cố Hành Cương lúc đó mỗi ngày đi học đều chạy xe đạp leo núi của mình, trước giờ không cần tài xế ở nhà đưa đón, cũng không hề nói với người khác chuyện trong gia đình, có điều chuyện này, che đậy cũng không che đậy được, vẫn có rất nhiều người biết.



Bạn nữ đó, cả ngày không đi học, mỗi ngày ở bên ngoài trường đợi Cố Hành Cưng, cô cũng là học lớp mười hai, sắp thi.



Cô từng hỏi qua Cố Hành Cương muốn thi vào trường gì, Cố Hành Cương tiện miệng nói một câu, “Đại học Bắc Kinh”.



Thật ra, trong lòng anh muốn thi đại học Thanh Hoa, có điều vì muốn đá bạn nữ sinh đáng ghét này, sau khi Cố Hành Cương báo xong ý nguyện đại học “Thanh Hoa”, Adam trực tiếp giúp anh làm thủ tục du học, đến đại học Frankfurt, theo Adam học khoa tim và mạch máu não, bỏ mất dịp tốt vào Thanh Hoa.



Cô nữ sinh này sống chết bám lấy làm Cố Hành Cương trong lòng phản cảm, cho nên ở Frankfurt tìm vài người bạn gái.



Anh cho rằng tình yêu chẳng qua là hai người bên nhau, cả ngày làm chuyện xxx mà thôi.



Nhưng trong lòng anh từ đầu đến cuối không có cảm giác.



Bởi vì lúc làm chuyện đó với họ, anh trước giờ không hôn họ.



Anh trước giờ không cảm thấy thân mật thể xác với phụ nữ là chuyện sảng khoái như vậy.



Không giống như ba mẹ, cả ngày làm cũng không chán.



Đỗ Nhược phải thi, hội diễn văn nghệ?



Vừa hay hiệu trưởng đại học Y Khoa gửi thư mời cho anh, sau mười ngày nữa là hội diễn văn nghệ của trường, mời khách vip Cố Hành Cương đến dự.



Nếu như người khác, anh phải suy nghĩ một chút.



Có điều Đỗ Nhược cái người từ chối anh mà, anh vẫn muốn đi xem thử.



Tiết mục của Đỗ Nhược là múa ba lê cùng Hà Trại, tiểu thiên nga.



Cơ thể Đỗ Nhược cao một mét sáu tám, mảnh khảnh, vả lại chiều cao lý tưởng, thân hình cực chuẩn, cô lại nhảy múa từ cấp một, nhảy điệu nhảy này, vừa hay rất thích hợp.
“Nửa năm không gặp, cao hơn mẹ con một chút rồi” Cố Minh Thành quan sát chiều cao của Cố Niệm Đồng.



Tóc cũng giống như mẹ nó, là loại mền mại, óng ả.



“Ba, Niệm Đồng mười chín tuổi rồi, không cao nữa rồi!” Cố Niệm Đồng cười nói.



Lúc cau mặt lúc tươi cười đích thật có bóng hình của Khương Thục Đồng.



“Đi thôi, vào nhà!” xe Cố Minh Thành tùy ý dừng bên đường, cùng Cố Niệm Đồng đi vào biệt thự Bán Sơn.



……



Cố Hành Cương hôm nay tâm trạng không được tốt lắm, ở văn phòng đến rất tối.



Bước chân không chịu được bèn đi đến bộ phận quan hệ xã hội, đèn ở bộ phận quan hệ xã hội vẫn còn sáng, anh nhìn vào trong, âm thanh đánh máy lách tách lách tách.



Là Đỗ Nhược.



Vừa nhảy múa cả buổi trưa, chiều lại về phòng làm việc tăng ca.



Anh đi đến phía sau lưng Đỗ Nhược, nhìn thấy cô đang dùng tiếng anh gõ một bức thư, chắc là gửi cho bên Nam Mỹ.



Bởi vì tập đoàn Lam Cương vừa xuất khẩu một lô thiết bị y khoa qua bên đó.



Không ngờ, tiếng anh của Đỗ Nhược khá tốt, rất lưu loát, lúc gõ dường như không cần động não, gần giống như dùng tiếng trung.



Lúc gõ tới một công ty ở Nam Mỹ, tay cô dừng lại rất lâu, chắc không nhớ ra tên công ty rồi, thật sự rất khó đọc.



Đỗ Nhược vừa định từ bên cạnh lấy danh thiếp, Cố Hành Cương ở phía sau thuận miệng nói: “idcmedicalequipmentfirm”.



Nửa đêm nửa hôm, Đỗ Nhược nghe thấy âm thanh, bị dọa một phen, người cô run rẩy một lúc, phút chốc làm ly thủy tinh bên cạnh rơi xuống đất, vỡ nát rồi.



Cô vội vàng đứng dậy, nhìn thấy Khương Triều Nguyên, hỏi, “Anh biết tiếng anh?”



Khương Triều Nguyên từ bên cạnh kéo một chiếc ghế, ngồi cạnh Đỗ Nhược, hai chân dang ra, nhìn Đỗ Nhược, “Có gì mà tôi không biết sao?”



Đỗ Nhược ngồi xổm nhặt mảnh vở thủy tinh, vừa ngẩng đầu liền nhìn anh chỗ “tự hào hơn người” của anh.



Người này, sao lại không biết bớt phóng túng lại vậy?