Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 303 :
Ngày đăng: 03:35 19/04/20
Đỗ Thụy nhặt hết thủy tinh, rồi quét dọn sạch sẽ, đứng dậy lấy tay lau mồ hôi trên trán, rồi nhìn vào máy tính, nói rằng, “chết cha, công việc trì hoãn mấy ngày rồi, vẫn chưa gửi đi. Mình phải làm nhanh.”
Sau đó định ngồi vào ghế, thì bị Cố Hành Cương chạy tới ôm eo, ngồi trên đùi anh, Đỗ Nhược ngồi quay lưng với anh, mặc dù ngồi quay lưng lại với anh vẫn không kiềm chế được sự hồi hộp tim đập mặt đỏ của mình.
Đỗ Nhược cảm thấy cô bị thiêu đốt trong tay người đàn ông này.
Anh dùng sự nam tính mãnh mẽ của mình để từng bước từng bước thu hút Đỗ Nhược, nhưng bác sỹ Cố cũng dần dần đi sâu vào tâm lý Đỗ Nhược. Tâm trạng Đỗ Nhược vô cùng mâu thuẫn, mâu thuẫn trái tim thì thể hiện bằng hành động. Mặt cô nhăn nhó đang cố thoát khỏi cánh tay Cố Hành Cương, nhưng càng cố càng bị siết chặt, tay cô cù lét Cố Hành Cương, Cố Hành Cương lại thích thú nhìn nửa khuôn mặt của cô.
“Mấy ngày hôm này em nhớ người em yêu hay là nhớ anh?” Môi anh đang lướt trên mặt Đỗ Nhược.
“Không có nhớ anh đâu!” Đỗ Nhược vẫn đang cố thoát ra nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được.
Ngụ ý là nhớ người cô yêu.
Một tay anh ôm eo Đỗ Nhược, tay còn lại mò mầm những chỗ nhạy cảm của Đỗ Nhược, mặc dù có mặc quần nhưng Đỗ Nhược vẫn muốn khép hai đùi lại chặt, để che giấu sự thẹn thùng của mình, cô kẹp chặt tay anh ở giữa đùi.
Nhưng càng như thế cô càng cảm thấy sự tồn tại của Cố Hành Cương.
“Hiểu!” Môi Cố Hành Cương đang lả lướt bên tai cô, cười nham hiểm, hơi thở nóng hổi thổi vào tai Đỗ Nhược.
“Khương Triều Nguyên anh cút đi! Anh là tên lưu manh! Đây là văn phòng.” Đỗ Nhược vẫn đang đấu tranh.
“Vậy sao? Không biết múa ba lê, không bằng tài nghệ như anh! khi hai người luyện tập buổi tối, có nhớ đến anh không?” Cố Hành Cương nhớ tới hôm nay cô và Hà Trại múa ba lê, thì nổi điên lên, Hà Trại ôm cả người cô nhấc lên, xoay vòng vòng.
Khi anh xem tiết mục đó mới biết hai chữ đố kỵ viết như thế nào.
Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng đố kỵ ai học giỏi hơn anh, chưa đố kỵ với người đàn ông nào.
Mặc dù anh không quan tâm đến việc gái còn trinh hay không còn trinh, nhưng nghĩ tới mỗi đêm cô đầu ấp tai gối cùng với người đàn ông khác, thì cảm thấy vô cùng khó chịu, anh cắn tai cô càng đau hơn.
“Không có!” Đỗ Nhược trả lời, bên tai càng ngày càng nhiều người.
Cô và hà Trại sống gần nhau, buổi tối có khi tập chung, nhưng hai người chỉ dừng ở mức độ đó.
Đỗ Nhược cảm thấy toàn thân bị Cố Hành Cương nuốt chửng, không có một chút kháng cự, cô khóc như mưa, nước mắt rơi xuống cánh tay Cố Hành Cương.
Cố Hành Cương cũng đang quan sát cô, đôi chân trắng nõn, một chân để trên bậc thang, chân còn lại bước nửa bước lên bậc thang kế tiếp, đôi vớ len rộng chồng lên từng đường ở mắt cá chân thể hiện chân cô vừa nhỏ vừa dài, chân mang một đôi dép lê màu hồng phấn.
Dễ thương cũng là một sự quyến rũ của con gái.
Cố Hành Cương luôn bịt miệng “uhm” “uhm” trả lời Đỗ Kim Minh, ánh mắt luôn hướng phía cầu thang.
Hoắc Đông phát hiện ánh mắt bất thường của Cố Hành Cương, nhưng từ vị trí của anh không nhìn thấy được Đỗ Nhược đang ở cầu thang, cho nên anh hỏi một câu, “bác sỹ Cố đang nhìn gì thế?”
Đỗ Nhược giống như con nai nhỏ ngơ ngác, ngơ ngác quay lưng đi lên lầu.
Nét đẹp tĩnh tại nhẹ nhõm lại hết mực ôn nhu, quả nhiên chính là nói đến cô.
Đỗ Nhược quay lên lầu, tim vẫn còn đập, vẫn chưa nhìn rõ bác sỹ Cố!
Làm thế nào bây giờ?
Lúc đó Đỗ Kim Minh nói với Cố Hành Cương, “À đúng rồi, không biết bác sỹ Cố có gia đình chưa, tôi có một cô con gái nhỏ, không biết bác sỹ Cố có cân nhắc không?
Cố Hành Cương mỉm cười, “Nếu cô con gái nhỏ của ông cũng hống hách giống như cô con gái lớn tôi nghĩ tôi chịu không được.”
Ánh mắt vẫn nhìn Hoắc Đông, Hoắc Đông ho một tiếng, có vẻ tức giận đáp, “Con đi đây.”
Rồi rời khỏi.
Đỗ Kim Minh rất kỳ lạ, sắc mặt cũng trắng bệch, cô con gái lớn giáo dục không tốt là lỗi của người vợ trước, nhưng cô con gái nhỏ là do ông đích thân cầm tay dạy dỗ, ông rất tự tin, “Cậu đã gặp con gái lớn của tôi rồi à?”
Cố Hành Cương nghĩ rằng sai khi nói ra những lời lẽ hống hách của Đỗ Huyên ở tập đoàn Lam Cương, nhưng anh vẫn nói mà không do dự, “Ngày con gái nhỏ của ông làm phẫu thuật, cô con gái lớn cũng đi!”
Đỗ Kim Minh chợt bừng tỉnh ngộ, thở dài.
Cố Hành Cương nói cũng trễ rồi, để Đỗ Kim Minh làm theo cách của anh, thường xuyên tập thể dục và massage, chắc chắn sẽ có cải thiện, sau đó anh đi về.
Lúc sắp lên xe, Cố Hành Cương còn nghĩ: ban đầu nghĩ em có mặt, định tiết lộ cho em thân phận khác của anh, em lại sợ anh rể mình, không dám xuống, vậy đừng trách anh nha!