Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 304 :

Ngày đăng: 03:35 19/04/20


Ngày hôm sau khi Cố Hành Cương đến công ty đã 10 giờ sáng, trông có vẻ không có sức sống.







“Thế nào, đêm qua ngủ lại nhà người đẹp hả?” Thẩm Khoa hỏi.



“Hôm qua đi ra từ nhà lão Đỗ, lại bị viện trưởng kéo đi làm một cuộc phẩu thuật, lúc về đã gần sáng, ngủ không đủ giấc.” Cố Hành Cương ngồi tren ghế sofa, vò trán.



“Lão Đỗ là ai?” Thẩm Khoa thắc mắc.



“Nhạc phụ đại nhân của tôi! À đúng rồi, cậu sắp xếp công việc chiều hôm nay của cô ấy! Buổi chiều tôi đã hứa với hiệu trưởng trường đại học y khoa đi báo cáo!” Cố Hành Cương luôn vò trán.



Đêm qua sau khi làm xong phẩu thuật, mới đọc tin nhắn của hiệu trưởng, để chiều mai anh đi báo cáo, anh đã đồng ý rồi, cả đêm làm ppt, cho nên mệt là phải.



“Ai?” Thẩm Khoa hỏi.



“Cậu nói ai.”



“Người nào của bộ phận quan hệ công chúng?”



Cố Hành Cương không trả lời, đã biết còn hỏi.



Công việc thực tập của Đỗ Nhược đều được xếp vào buổi sáng, đối với sự sắp xếp của Thẩm Khoa có chút kỳ lạ, nhưng Thẩm Khoa đã gánh trọng trách “Việc này ngoài cậu ra không ai làm được”, không để Đỗ Nhược ở lại, DDN nghĩ buổi học buổi chiều cũng không quan trọng, nên xin nghỉ, ngồi ở công ty chờ.



Người giúp cô xin phép là cô gái lần trước được Đỗ Nhược đưa tới bệnh viện, đối với ân tình cứu mạng, cô không cần báo đáp, cô nói không có gì, buổi học chiều đã hủy rồi, muốn nghe báo cáo buổi chiều, Đỗ Nhược ngây ngất vui sướng, cô cực kỳ ghét việc mọi người ngồi nghe báo cáo trong giảng đường lớn.



Mặc dù chiều hôm nay công việc trong công ty không có quan trọng như Thẩm Khoa nói, nhưng cô đã thành công khi trốn nghe báo cáo, nên gật gù tự mãn.



Việc buổi chiều, bạn học gửi tin nhắn cho Đỗ Nhược, đều là hình ảnh, 10,20 tấm, bên dưới có chú thích: Wow, bác sỹ Cố thật là đẹp trai, đẹp trai chết đi được...buổi chiều làm đốn tim hết tất cả nữ sinh trường đại học y khoa.



Tim Đỗ Nhược lắng xuống, ai?



Bác sỹ Cố?



Bỏ lỡ buổi thuyết trình của ai cũng được, cô lại bỏ lỡ buổi thuyết trình của bác sỹ Cố?



Có phải ông trời có ý sắp đặt như thế?



Cô lật đật mở hình ra xem, nhưng chụp xa quá nhìn không rõ, tim Đỗ Nhược đập thình thịch, bởi vì cô cảm thấy người đó rất giống Khương Triều Nguyên, bất kể là vóc dáng hay tư thế đứng, điều duy nhất khác nhau là thần thái, ánh mắt bác sỹ Cố xem ra rất lạnh lùng, là một sự lạnh lùng mang tính uy quyền, có chút kiêu ngạo trong mắt không có ai, tuyệt đối không phải thứ hormone bộc phát bất cứ lúc nào của Khương Triều Nguyên.




Đỗ Nhược xuống xe liền “ọe” nôn ra hết.



Người đàn ông này thực sự không thể kích động!



Kích động anh ta bản thân sẽ phải trả giá, thật là đáng ghét.



Đỗ Nhược cảm thấy trong bụng mình như trời rung đất chuyển, vô cùng khó chịu.



Cố Hành Cương ở phía sau vỗ lưng cô, sau khi Đỗ Nhược nôn xong hết, đẩy mạnh anh một cái, điệu bộ tức giận và căm ghét.



Cố Hành Cương lùi về sau mấy bước, khoanh tay đi lên phía trước, “Bây giờ hối hận rồi hả? Không phải muốn thử anh sao?”



Hóa ra anh đã biết từ sớm!



Hình như anh là một người đáng tin cậy lắm!



Bây giờ trước không có thôn, sau không có điếm, nếu Đỗ Nhược có đủ năng lực cô sẽ vè Ninh Thành, sẽ tốt hơn bị anh ta tra tấn ở con tàu cướp biển ác quỷ này.



Từ đó Cố Hành Cương lái xe rất ổn định, quan tâm sức khỏe và tâm trạng Đỗ Nhược, Đỗ Nhược đã ngủ trên xe rồi.



Cố Niệm Đồng ngồi trên ghế kế bên tài xế của xe Cố Vi Hằng, chờ anh hai trên con đường trong khu mới phát triển.



“Niệm Đồng, đi Ninh Thành lần này không ở nhà anh hai, nhất định phải cẩn thận, có chuyện gì phải kiếm anh hai!” Cố Vi Hằng đang phổ cập cho Cố Niệm Đồng.



“Dạ em biết rồi, La Thụy Hy bạn học em kêu đến nhà nó chơi, bọn em là bạn bè tốt ở harvard, anh yên tâm.” Cô ba Cố vẫn ăn mặc bộ đồ mấy ngày trước, nhưng bên ngoài khoác áo phong tay phồng, công chúa, phong cách ăn mặc đương nhiên cũng là công chúa.



Từ xa thấy xe anh hai chạy đến, cô xuống xe, vẫy tay theo hướng anh hai.



Cố Vi Hằng thấy hình như có một cô gái ngồi kế bên tài xế, không kiềm chế được liền hỏi, “Đây là ý gì? Chính thức rồi à? Sao về ra mắt phụ huynh nhanh thế?”



Cố Hành Cương và Đỗ Nhược xuống xe, Cố Tam Nhi bước lên, nói, “Anh đến trễ rồi đó Khương Triều Nguyên!”



Bố cũng từng nói nếu Cố Hành Cương muốn nói dối thì để anh nói dối, dầu sao mớ lộn xộn sau này cũng do anh tự dọn!



Mớ lộn xộn càng lớn, thì anh càng dọn không xuể!



Mọi người đang chờ đợi một ngày Cố Hành Cương rũ bỏ mô dạng mập mờ lộn xộn này!