Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 308 :
Ngày đăng: 03:35 19/04/20
Nam Lịch Viễn liếc mắt nhìn Cố Niệm Đồng, không muốn tiếp tục vấn đề này, nói, “Hôm nay muốn đi đâu?”
“Hôm nay phải về La gia, mưu tính chuyện lớn!” Cố Niệm Đồng ngẩng đầu lên.
Nam Lịch Viễn đã thay xong quần áo, là áo sơ mi đen.
Cố Niệm Đồng nói trong lòng, “Không phải chứ, ngay cả phong cách ăn mặc cũng giống bố như vậy!”
Lúc hai người ra ngoài, Cố Niệm Đồng không cẩn thận ngã trước cửa, hơn nữa, còn bị trật chân, trùng hợp rơi vào trong lòng Nam Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn hơi cuối xuống, đỡ lấy thắt lưng của Cố Niệm Đồng, một tay cô ôm lấy cổ anh, một chân chống đỡ, tức giận nói, “Nam Lịch Viễn, sau này sẽ không đến nhà chú nữa!”
“Sao thế?”
“Trước giờ cháu chưa từng bị thương nhiều như thế, đây toàn là nhận được ở nhà chú!”
“Còn nói nữa. Hôm qua nếu không phải tự cô chui đầu vào lưới, sẽ xảy ra chuyện như thế này sao?” Nam Lịch Viễn một tay đỡ Cố Niệm Đồng, một ta khóa cửa, giọng điệu vô cùng sủng ái, hơn nữa còn ám muội.
Thấy không nói lại Nam Lịch Viễn, Cố Niệm Đồng “hừ” một tiếng, quay đầu sang hướng khác.
Sau khi lên xe, Nam Lịch Viễn đưa Cố Niệm Đồng đến La gia, sau đó đến công ty.
Lúc ở trong bãi đậu xe của công ty, nghĩ đến điều gì đó, quay qua phía tối qua Cố Niệm Đồng ngồi, sau đó từ khoang ghế phía sau, kéo ra một thứ, anh cầm lên xem, là sợi dây chuyền trái tim đại dương.
Xem ra, tối qua về La gia, cô đã động tâm rồi.
Anh đặt Trái tim đại dương lên bàn làm việc.
Lúc đến Dubai đấu giá, anh đã không đi, là một cấp dưới của anh đi đấu giá, đối phương không chịu nổi Cố Minh Thành năm lần bảy lượt đẩy giá lên cao, cuối cùng bỏ cuộc.
Anh không có hứng thú với Trái tim đại dương, nhưng vì hôm nay nó được đeo trên người cô gái mà anh có hứng thú.
Sau khi anh họp xong với nhân viên, lúc trở về, nhìn thấy Hề Dao đang đứng trước bàn làm việc của anh, cầm Trái tim đại dương lên xem.
“Bỏ xuống!”
“Đây là Trái tim đại dương sao?”, Hề Dao hỏi, chính là mỹ nhân hôm đó đứng bên cạnh Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn đi về phía Hề Dao đoạt lại Trái tim đại dương, nói một câu, “Đồ vật đã có chủ! Không được động vào!”
Sắc mặt Hề Dao xấu hổ đến khó coi.
Đỗ Nhược vừa ra khỏi thang máy.
Liền nhìn thấy ở cửa đại sảnh có một người phụ nữ đi vào, thấy Khương Triều Nguyên, giống như nhìn thấy một người thân lâu năm.
Hơn nữa, cô còn nói, “Ken thân yêu, Cố Hành Cương, từ lúc tốt nghiệp cao trung, năm trước em mới biết anh đang ở Ninh Thành, anh cũng thật nhẫn tâm!”
Trái tim của Đỗ Nhược rung lên.
Người phụ nữ đó lao vào vòng tay của Khương Triều Nguyên.
Vừa rồi cô ta gọi Khương Triều Nguyên là gì? Cố Hành Cương?
Mối quan hệ này, Đỗ Nhược có chút không hiểu nỗi, Ken, Khương Triều Nguyên, Cố Hành Cương...
Nghe có vẻ như là một người!
Có vẻ chính xác là một người!
Cửa thang máy mở ra đóng lại.
Đỗ Nhược tim đập nhanh mặt đỏ bừng, để mặc cánh cửa thang máy đóng lại, cô lại nhấn thang máy tầng đầu tiên của phòng quan hệ công chúng, lên lầu!
Bước chân trở về văn phòng làm việc của mình.
Không phải cô chưa từng hoài nghi Khương Triều Nguyên, một tài xế, lại mỗi ngày đều ở trong văn phòng Chủ tịch, ngày hôm đó ở giữa nhóm những cậu ấm nhà giàu thế hệ thứ hai, cha của Đỗ Nhược ở Ninh Thành cũng thuộc tầng lớp trên, nên có một số người, Đỗ Nhược nhận ra, ngay cả Liên Hắc Đông cũng không dễ dàng hẹn được, vậy mà họ lại cười nói vui vẻ với anh.
Ngoài ra, vị bác sĩ Cố hẹn cô đi xem mắt, cùng với người đã đến trường học làm báo cáo, đích thực là Cố Hành Cương!
Bây giờ Đỗ Nhược đã hiểu, Cố Hành Cương chính là viện phó danh tiếng của bệnh viện quốc tế, đồng thời còn là lãnh đạo của tập đoàn Lam Cương, có lẽ vì mối quan hệ với bệnh viện, nên đại diện hợp pháp của tập đoàn Lam Cương viết tên Cố Minh Thành - là cha của anh ấy!
Đỗ Nhược há miệng thở hổn hển, nếu như hôm nay không phải cô tình cờ gặp được, trò lừa này của Khương Triều Nguyên còn chuẩn bị chơi đến lúc nào!
Không phải Khương Triều Nguyên.
Là Cố Hành Cương!
Nước mắt của Đỗ Nhược rơi xuống, dựa vào cách ăn mặc và khí chất của anh, cô đã đoán ra từ lâu, anh không phải người đơn giản!