Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 309 :

Ngày đăng: 03:35 19/04/20


Có điều, Đỗ Nhược vẫn làm ra vẻ như không có gì, giống như cô chưa từng biết gì cả.



Buổi tối, cô gọi điện thoại cho bố, đồng ý tiếp quản công ty ở đường Kiến Giang, bố cô đương nhiên rất vui vẻ, Đỗ Nhược nói nếu có thể ngày mai cô sẽ đi làm.



Sau đó, Đỗ Nhược gọi điện cho Thẩm Khoa, nói cô phải kế thừa sự nghiệp kinh doanh của gia đình, nên cô muốn từ chức rời khỏi tập đoàn Lam Cương.



“Từ chức? Sao đột ngột vậy?” Thẩm Khoa nói.



“Vâng, đúng vậy, bởi vì cha tôi luôn phải xem chừng chị tôi, cho nên mới đột ngột kêu tôi về tiếp quản. Xin lỗi, Thẩm tổng, tôi ở Lam Cương chỉ là thực tập sinh chắc cũng không có thủ tục gì khó khăn phải không?”



Thẩm Khoa ngập ngừng, chính xác thì không có thủ tục gì khó, nhưng là Đỗ Nhược thì lại khó.



Thẩm Khoa nói rằng anh phải gọi cho bộ phận nhân sự để hỏi, Đỗ Nhược đồng ý, cô biết Thẩm Khoa muốn gọi cho Cố Hành Cương.



Cố Hành Cương nghe Thẩm Khoa báo cáo như vậy, trả lời, “Nếu đã như vậy, đồng ý đi.”



Kể từ cái ngày Đỗ Nhược lén lút về nhà Đỗ Kim Minh, anh liền nhìn ra mối quan hệ của hai cha con họ không đơn giản như vậy, Đỗ Kim Minh hô phong hoán vũ bao nhiêu năm nay, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đuổi con gái mình ra khỏi nhà, quả nhiên vẫn còn hậu chiêu ở phía sau,



Hơn nữa, Cố Hành Cương có chút không dám chạm vào điểm mấu chốt của Đỗ Kim Minh ngay lúc này.



Nếu là trước kia, anh sẽ không quan tâm nhiều như thế!



Đỗ Nhược thuận lợi rời khỏi tập đoàn Lam Cương, trở về nhận chức trợ lí Tổng giám đốc của Điện lực Giang Ninh ở đường Kiến Giang, dù sao một ngày nào đó chức vị Tổng giám đốc này cũng là của cô.



Ngày hôm đó, sau khi cô tan làm, nhìn thấy Cố Hành Cương lái chiếc Audi A8 của anh, ở dưới lầu đợi cô.



Mối quan hệ giữa hai người, tuy chưa từng nói ra, nhưng Đỗ Nhược hiểu, Cố Hành Cương cũng hiểu.



Hiện tại trong lòng Đỗ Nhược vô cùng lạnh lẽo, cô không muốn có qua lại quá nhiều với Cố Hành Cương, một tên công tử đào hoa.



Cố gia đại công tử!



Biết Cố Hành Cương đang đợi cô, Đỗ Nhược lên xe của Cố Hành Cương.



“Sao em lại đột nhiên từ chức?” Cố Hành Cương hỏi, mấy ngày không gặp, trong lòng anh ngứa ngáy khó chịu, thân thể cũng ngứa ngáy.




Cố Hành Cương hẹn Nam Lịch Viễn đến nhà đúng vào một ngày mưa, bởi vì Cố Hành Cương phát hiện các công ty chi nhánh của tập đoàn Lịch Viễn đã phân bố khắp cả nước, duy nhất ở Hải Thành là chưa có công ty, anh rất tò mò, rốt cuộc ở Hải Thành có gì khiến anh ta thương nhớ đến vậy, thậm chí không chạm vào bất kỳ khu vực nào của Hải Thành.



Khi Nam Lịch Viễn đến, Cố Tam Nhi toàn thân quần áo màu trắng, đeo một chiếc kính nhựa che hết nửa khuôn mặt, đang ở cắt hàn thứ gì đó trên chiếc bàn lớn, bên cạnh có một chiếc đèn bàn công suất cao.



Cố Tam Nhi thái độ vô cùng nghiêm túc, thậm chí lúc Nam Lịch Viễn đi vào cô cũng không nghe thấy.



Nam Lịch Viễn ngồi trên ghế sofa nói chuyện với Cố Hành Cương, hướng của anh vừa vặn nhìn qua đầu của Cố Hành Cương, liền có thể thấy Cố Tam Nhi ở phía sau không xa.



Cô ấy đang đánh bóng, nếu anh đoán không sai, đó là đồ trang sức.



Cố Hành Cương đi xuống nhà bếp rót cà phê cho Nam Lịch Viễn.



Nam Lịch Viễn đứng dậy, đi đến bên cạnh Cố Tam Nhi, cô vẫn không nhận ra anh ta.



Sau khi Cố Tam Nhi đặt máy khoan điện xuống, Nam Lịch Viễn hỏi, “Cháu học chuyên ngành gì?”



Cố Tam Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy là chú Nam, cô nở nụ cười, ngẩng đầu cười tươi như một bông hoa, “Chú Nam? Sao chú đến đây? Khánh quý nha! Anh trai cháu đâu? Cháu học thiết kế trang sức.”



“Tôi nói mà hơn hai trăm vết cắt như vậy, người thường sao làm được! Cho ai đây?”



“Cho bạn gái của anh trai cháu, hai người bọn họ còn chưa bắt đầu đã có mâu thuẫn, cả nhà cháu đều giúp anh trai nói dối, bây giờ bị phát hiện rồi, nhưng con gái nhà người ta cái gì cũng không nói, coi như không biết gì! Chỉ nói là bố cô ấy không cho phép cô ấy qua lại với một tài xế, như vậy không phải đang ép anh cháu nói ra thân phận sao? Bắt được anh cháu rồi, chú nói có lợi hại không chứ?”



Ngón tay của Cố Tam Nhi rất mảnh khảnh, tinh tế, chơi với những viên bảo thạch bé xíu trong tay, nhìn vô cùng xinh đẹp.



“Cháu cũng nhiều nghề quá nhỉ!” Sau một lúc lâu, Nam Lịch Viễn thốt ra một câu nhẹ nhàng.



Mang theo ý cười.



“À, đúng rồi, chuyện hôm đó cháu khiến cho tên họ Vu xấu mặt, chú biết rồi sao? Chú không biết đâu, hai người bọn họ đã ở trên giường làm đủ các loại tư thế, thật lợi hại!” Cố Tam Nhi đang cuối đầu, nghịch viên đá, một chút xấu hổ cũng không có.



“Cháu cũng hiểu biết quá nhỉ!” Nam Lịch Viễn nói.



- Hết-