Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 310 :

Ngày đăng: 03:35 19/04/20


Cố Niệm Đồng không vì câu nói “Cháu cũng hiểu biết quá nhỉ!” của Nam Lịch Viễn mà có nửa điểm xấu hổ, ngược lại còn cảm thấy rất bình thường.



Cô không nghĩ tình dục là chuyện cần phải che giấu, mặc dù cha và mẹ chưa bao giờ cởi mở trước mặt họ, nhưng họ cũng không giấu giếm, bởi vì có giấu cũng không được.



Cô nhặt viên đá quý đã làm xong lên, đưa cho Nam Lịch Viễn xem.



“Đẹp chứ, chú Nam?” Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn đứng cách nhau một cái bàn, có điều cái bàn rất hẹp, thiết kế rất có tính nghệ thuật.



Nam Lịch Viễn giơ tay đến gần chiếc đèn bàn, không hổ danh là con gái của Cố Minh Thành, vừa ra tay liền có thể đè bẹp mọi người, tay nghề cỡ này không phải ai cũng có, hơn nữa, mỗi mặt đều được mài dũa bằng phẳng, nghệ thuật.



“Đẹp!”



“Chú nói xem thím Nam của cháu cũng sẽ thích chứ?” Cố Niệm Đồng tiếp tục cúi đầu làm việc, giọng nói rất nhỏ, câu được câu mất.



“Ai?”



“Thím Nam của cháu.” Cố Niệm Đồng nhấn mạnh một lần nữa.



“Tôi không biết. Cô cũng đâu có làm cho cô ấy.”



Cố Niệm Đồng ngẩng đầu lên, nói, “Cũng đúng. Dù sao thời gian này cháu cũng rãnh, làm cho thím ấy cũng được, nhưng cháu không biết thím ấy thích kiểu dáng như thế nào.”



“Chắc là cô thích thế nào, cô ấy cũng thích như thế đó.”



“Ừm, vậy để cháu suy nghĩ thử xem!”



“Được.” Nam Lịch Viễn ngồi trên chiếc ghế cao đối diện Cố Niệm Đồng, nghiêng người, nhìn động tác dưới tay của Cố Niệm Đồng.



“Đến đây, nghéo tay!” Cố Niệm Đồng ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngây thơ nhìn vào Nam Lịch Viễn, sau đó cô duỗi tay ra, xòe ngón út và ngón cái ra, không thể để cho Nam Lịch Viễn xem thường cô, cho rằng cô ít tuổi, chỉ hứa suông, hứa rồi không thực hiện.



Nói thật, hành động này, Nam Lịch Viễn vốn không biết, nhưng nhìn dáng vẻ của Cố Niệm Đồng, lại không muốn để cô nhìn ra sơ hở.



Cố Niệm Đồng là người nói, sau khi nói xong câu “Một trăm năm không thay đổi”, ánh mắt giảo hoạt của Cố Niệm Đồng lóe lên, nhìn Nam Lịch Viễn cười.



Nam Lịch Viễn vậy mà bị Cố Niệm Đồng trêu chọc, anh không kiềm chế được đưa tay ra dùng bốn đầu ngón tay nắm chặt lấy cằm cô, ngón tay cái nhẹ nhàng chà xát trên làn da mát lạnh, mềm mại của cô, cảm giác mát mẻ ở tay, đặc biệt thoải mái, khiến trong lòng anh vô cùng bình tĩnh, thời khắc đó, anh rất muốn chiếm lấy cô cho mình cả đời, không cho người đàn ông khác chạm vào cô, sau đó, dường như cổ họng anh phát ra một giọng nói từ tận đáy lòng, “Cháu đó......”



Giọng nói sâu thẳm, vô cùng sủng ái, khiến anh rất bất lực, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào trong cảm giác bất lực đó.


“Sao thế? Không vui à?” Nam Lịch Viễn nhìn ra, là một đóa “Thủy trạch mộc lan*”.



*Thủy trạch mộc lan: Thật ra trên đời không có loại hoa mộc lan này, là tên một loại hoa mà Tứ gia Dận Chân trong tiểu thuyết Bộ bộ kinh tâm của Đồng Hoa thích, tác giả tạo ra từ này để nhấn mạnh cái ý vị thanh lãnh cô đơn, bởi vì nếu chỉ để tên gọi đơn giản là Mộc lan sẽ không bao hàm được nhiều ý nghĩa nên mới thêm thành Thủy trạch mộc lan.



Thì ra cô thích Thủy trạch mộc lan.



Vừa yên tĩnh lại thơm mát, vừa thông minh lại ưu nhã, giống như cô.



“Cha cháu đã giao tập đoàn Minh Thành cho anh hai rồi, bây giờ đang đi du lịch với mẹ cháu, ở trong mắt cháu, ông ấy luôn là người uy phong đỉnh đỉnh, thủ đoạn vô biên, nhưng mà bây giờ cháu cảm thấy giống như thời đại của ông ấy đã kết thúc, khí lực trên người đều bị rút đi hết, cảm thấy vô cùng không tốt.” Cố Niệm Đồng nói.



Nam Lịch Viễn từ ghế ngồi đứng lên, đi đến bên cạnh Cố Niệm Đồng.



“Có thể nói, đây là lựa chọn của cha cháu, thời đại của ông ấy không có kết thúc, chỉ là sự quan tâm của ông ấy không còn giống với trước kia nữa!” Nam Lịch Viễn đứng cạnh Cố Niệm Đồng.



Cố Niệm Đồng chậm rãi đứng thẳng người dậy, sau đó, vô cùng tự nhiên áp đầu vào trong lồng ngực Nam Lịch Viễn, mặt vẫn cúi xuống, “Chú Nam, nhưng mà cháu thật sự rất buồn!”



Sau đó, Cố Niệm Đồng bật khóc, từ giờ, tập đoàn Minh Thành không còn là nơi để cô đến tìm cha mình nữa rồi, mà là đi tìm anh hai, sau này anh hai cũng sẽ có chị dâu, nhưng mà cha thì cả đời chỉ có một người.



“Sao thế? Sao lại khóc thành như vậy?” Tay Nam Lịch Viễn siết chặt lấy eo của Cố Niệm Đồng.



Nhưng mà, sự ấm áp của anh ta không thuộc “chú Nam”, mà tất cả cảm giác ôm lấy Cố Niệm Đồng đều đến từ một người đàn ông chân chính.



Cảm giác thân thể cứng lên, thật sự muốn đem cô gái này đặt dưới thân mà đâm vào.



Anh biết rất rõ, bản thân vô cùng muốn cô bé ở bên dưới, muốn người phụ nữ bé nhỏ này.



Nam Lịch Viễn bởi vì những ý nghĩ không trong sáng của bản thân mà tự trách móc mình, anh biết Cố Niệm Đồng tuyệt đối sẽ không nghĩ như thế.



Anh cũng biết dưới cái xưng hô “chú Nam” này đang che giấu những gì.



Nhưng ngay từ đầu, anh cũng không muốn cô gọi anh là “chú Nam”, anh muốn cô gọi anh là “anh Nam”, giống như anh trai cô!



Anh có cảm giác tội lỗi khi mình lợi dụng nhân lúc người gặp nguy.



Nhưng hương thơm mềm mại đang nằm trong vòng tay, anh không nỡ buông ra.



Từ lần đầu tiên đụng trúng cô, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã biết, bản thân đối với cô, là loại tình cảm triệt để muốn có được người phụ nữ của người đàn ông.