Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 343 :
Ngày đăng: 03:35 19/04/20
Cố Niệm Đồng đã suy nghĩ kỹ rồi, muốn Cố Minh Thành thất vọng đối với Nam Lịch Viễn, muốn cho Nam Lịch Viễn sớm ngày rời khỏi Hải Thành, cách tốt nhất là, chính là khiến cho tác phong của anh ta có vấn đề.
Cố Tam Nhi đã mua một hộp bao cao su, mô phỏng trong ti vi vậy, nhiễu mấy giọt sửa tươi vào trong đó.
Buổi trưa Nam Lịch Viễn đã quay về, anh ta là ngồi máy bay đến Hải Thành đó, cho nên, khi đi xem f1, là lái xe của Cố Minh Thành đi.
“Về rồi sao? Trận đấu có hay không?” Cố Tam Nhi hỏi một câu, cô ta ngồi vào bàn ăn, tay chống trên gò má, vẻ mặt cũng nghịch ngợm đó.
Trận đấu này, đối với Nam Lịch Viễn mà nói, thực sự là không biết phải nói như thế nào, bởi vì trong cả trận đấu, anh ta luôn suy nghĩ, Cố Tam Nhi sẽ xử lý anh ta thế nào.
“Vẫn được.” Nói xong, Nam Lịch Viễn lên lầu thay quần áo.
Cố Tam Nhi nhanh chóng chạy vào trong chiếc xe mà Nam Lịch Viễn vừa mới lái qua, mang chiếc bao cao su đó để vào trong hàng ghế phía sau.
Tôi sẽ khiến anh phát điên! Muốn bóp chẹt tôi sao?
Sau khi làm xong những điều này, thì cha mẹ quay về, đang ngồi đợi trong phòng khách.
Cố Tam Nhi nói hôm đó khi cô ta đi tham gia buổi tiệc của Đỗ Kim Minh, có một cuốn sách để quên trong xe của cha, nhờ dì giúp việc đi lấy.
Chính là chiếc xe Nam Lịch Viễn vừa mới lái đó.
Cô ta sớm đã thông đồng với dì rồi.
Dì giúp Cố Tam Nhi lấy cuốn sách vào đây, thuận tiện còn cầm theo chiếc bao cao su.
Cố Tam Nhi giả vờ xấu hổ, “Á” Lên một tiếng, che mặt lại thì quay qua đó, “Đó là gì thế?”
Dì nói, “Không biết nữa, từ trong xe Cố tổng lấy ra đó!”
Từ khi hôm đó Hề Dao đến nhà tìm Nam Lịch Viễn, Cố Niệm Đồng đã không đối xử tốt với chồng mình rồi, hôm nay cô ta càng tức giận hơn.
Cố Niệm Đồng biết được chiếc xe này, Nam Lịch Viễn vừa mới lái qua.
Đúng lúc đó Nam Lịch Viễn đang cài lại nút áo của sơ mi từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy dì đang cầm cái bao cao su, anh ta cũng nhăn lại chân mày.
Thì ra Cố Tam Nhi đang ở đó đợi anh ta sao?
“Cái gì thế?” Anh ta vừa xuống lầu vừa nói.
Cố Minh Thành đã nhìn thấy có chút không ổn rồi, ánh mắt nghi ngờ của ông ta nhìn sang Cố Tam Nhi.
Sai lầm này, sao Nam Lịch Viễn có thể phạm được chứ? Rất thấp hèn đó.
“Tam Nhi, con qua đây một lát.” Cố Minh Thành nói với Cố Tam Nhi.
Cố Tam Nhi có chút buồn lòng, vì sao cha phải tìm cô ta chứ? Không phải nên đi tìm Nam Lịch Viễn hay sao?
Kiều Kiều và Bội Vi ở trong trong ký túc xá nói về những chuyện vui và người trong kỳ nghỉ mùa đông này, Cố Tam Nhi cũng nói, “Tớ hủy hôn rồi!”
Kiều Kiều đặc biệt không dám tin nổi.
“Người đàn ông tốt như vậy, thực sự đã huy hôn rồi sao? Nếu như cậu không muốn, có thể cho tớ không?” Kiều Kiều nói.
Cố Tam Nhi đang thu dọn túi xách, không nói gì.
Còn về Nam Lịch Viễn, chỉ có khi năm mới, gọi điện thoại chúc tết với cha, cũng không liên hệ với Cố Tam Nhi.
Cố Tam Nhi cảm thấy như vậy cũng rất tốt đó.
Cố Tam Nhi hủy hôn, người vui nhất là Hà Đỉnh.
Có một lần khi học lớp môn toán, khi anh ta gọi tên của “Cố Niệm Đồng”, gọi đặc biệt nhiều lần, Cố Tam Nhi cũng thấy phản cảm.
Sau khi ròi khỏi trường Harvard, Hà Đỉnh càng ngày càng giống như một con ruồi thấy ghét.
Sau khi tan học, anh ta gọi Cố Tam Nhi.
“Nghe nói Tam Nhi cô đã hủy hôn rồi sao? Thì tôi nói rồi mà, tuổi còn nhỏ như vậy, đính hôn gì chứ? Hủy hôn thì tốt rồi.” Hà Đỉnh rất đắc ý.
“Dù cho tôi có hủy hỏi đi nữa, cũng không phải là một bó cải trắng giá rẻ, dù cho tôi có hủy hôn một trăm lần đi nữa, tôi cũng không để mắt đến anh đâu!”
Cố Tam Nhi nói, vẫn là rất kiêu ngạo, không giả dối.
“Cố Niệm Đồng, cô - -”
Cố Tam Nhi không nói gì cả, thì quay người đi.
Muốn uống ly nước nóng, cũng không có ai giúp bản thân làm nước ép bắp, vẫn là đi uống trà sữa thôi.
Đến gần căn tin mua ly trà sữa, thì điện thoại reo lên, quả nhiên là Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn muốn mời cô ta đi ăn cơm, ngay bên cạnh khu phát triển, anh ta nói đêm nay sẽ đến đón Cố Tam Nhi, biết được cô ta buổi tối sẽ ngủ sớm, cho nên tranh thủ hẹn sớm hơn.
“Được đó.” Cố Tam Nhi cũng rất vui.
Tối đó, khi ở cổng trường nhìn thấy Nam Lịch Viễn, Cố Tam Nhi đặc biệt vui mừng, giống như gặp được người thân đã lâu không gặp vậy, hơn nữa đã hủy hôn rồi, qua lại với Nam Lịch Viễn đương nhiên sẽ tự nhiên hơn.
Đã qua hết năm mới, hai người chỉ là hai mươi mấy ngày không gặp mặt, nhưng mà, Nam Lịch Viễn giống như đẹp trai hơn đó, ngồi trong xe, nhìn vào Cố Tam Nhi, trong ánh mắt toàn là sự chiều chuộng và thương yêu mà Cố Tam Nhi quen biết.
Khi Cố Tam Nhi ngồi trên xe, cài dây an toàn, và nói câu, “Chúc tết với anh trễ tí. Gần đây như thế nào rồi?”
“Cũng tốt đó. Tôi kết hôn rồi!” Nam Lịch Viễn ung dung tự tại xoay chuyển vô lăng, nói với Cố Tam Nhi.