Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 344 :

Ngày đăng: 03:35 19/04/20


Tay đang cài dây an toàn của Cố Tam Nhi chậm lại một phút, đôi mắt ngây ngơ nhìn chằm chằm vào dây an toàn.



Vừa mới hủy hôn thì kết hôn rồi sao?



Là do vợ của anh ta có sức quyến rũ, trong hai ngày chớp một cái là đã kết hôn? Hay là anh ta đối với chuyện đính hôn với bản thân cảm giác như bị gò bó quá lâu rồi?



Cố Tam Nhi không biết.



Nam Lịch Viễn luôn chăm chút nhìn vào Cố Tam Nhi.



“Thấy ngạc nhiên sao?” Nam Lịch Viễn hỏi cô ta.



“À, còn nữa, anh đã kết hôn rồi, tôi cũng nên giữ khoản cách với anh, chúng ta đi chung như vậy không tốt cho lắm, dù là trước đó từng đính hôn.” Cố Tam Nhi có chút thấp thỏm bất an.



Cứ như cô ta nói bản thân là “Cô gái trong sạch” vậy, Cố Tam Nhi bảo vệ danh tiếng của bản thân cứ như yêu thương những lông vũ của mình vậy, đối với cách xưng hô như “Người thứ ba” đó, tương đối cũng có chút cấm kỵ.



“Không sao. Vợ tôi chắc sẽ không để ý đến. Hơn nữa, cô không phải còn là đứa trẻ sao?” Nam Lịch Viễn khởi động chiếc xe, lái theo hướng khi khai thát.



Trên đường đi, trong đầu của Cố Tam Nhi từ đầu đến cuối cũng là trống rỗng, không biết bản thân đang suy nghĩ gì nữa, không hoạt bát như ngày thường, cho nên, đối với những lời Nam Lich Viễn nói, “Khu phát triển gần đây đã bắt đầu nhộn nhịp lên, mới khai trương một nhà hàng tây cũng khá tốt, nhưng mà người không nhiều, các món ăn cũng tốt, biết được cô thích ăn món tây. Cho nên, tôi đã đặt sẵn bàn trước”, cứ như gió thổi bên tai vậy.



Cô ta y như nhớ ra điều gì, liền từ trong túi xách lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Nam Lịch Viễn, và nói, “Trả cho anh.”



Dù không cần xem thử, Nam Lịch Viễn cũng biết bên trong là chiếc nhẫn đính hôn, anh ta tuỳ tiện để trên xe.



Đến nhà hàng.



Quả nhiên người rất ít, hầu như không có người, hoàn cảnh vô cùng yên tịnh, rất giống với những nhà hàng mà Cố Tam Nhi đi qua khi còn bên Havard, Nam Lịch Viễn đã tìm một chỗ hơi vắng người.



Trên bàn ăn, đang trang trí một giá dựng nến mang phong cách của châu âu, ngọn nến nhấp nháy.



Nam Lịch Viễn gọi cho Cố Tam Nhi nhiều món như trứng cá tầm buluga, gan ngỗng, bít tết chín phần chín, pudding mùa đông, còn có sò điệp với sốt truffle, còn gọi cho cô ta rất nhiều món chè, đều là những món mà Cố Tam Nhi thích ăn, bản thân anh ta thì gọi rất ít, anh ta đã gọi một chai sâm banh.



“Tôi không uống rượu. Từ nhỏ cha đã không cho tôi uống rượu rồi.” Cố Tam Nhi khẳng định một câu, bởi vì Nam Lịch Viễn không gọi thức uống nóng cho cô ta, thức uống lạnh cũng không có, có thể là ý muốn cô ta uống sâm banh.



Nam Lịch Viễn Cười, nụ cười đó trong sự nhấp nháy của ngọn nến vô cùng gợi cảm, “Một người đàn ông ba mươi tuổi già như tôi, cũng không thể chỉ uống nước ép trái cây với cô chứ?”



Cố Tam Nhi nghĩ lại, cũng đúng.



“Anh ngày nào kết hôn vậy?” Cố Tam Nhi hỏi, tay đang đặt trên gò má, nhìn chằm chằm vào Nam Lịch Viễn.
“Suy nghĩ kỹ chưa?” Nam Lịch Viễn vẫn duy trì tư thế đó không cử động đến.



“Suy nghĩ kỹ rồi, hiện nay tôi sẽ đi tắm rửa, tôi không cùng anh quay về đâu, sửa dép ruộng dưa, không thể nói rõ được! Anh có thể quay về rồi, về đi.” Nói xong, Cố Tam Nhi cầm theo quần áo của bản thân bước vào phòng vệ sinh.



Trở mặt nhanh như lật sách vậy.



Nếu như cô ta không muốn thấy bản thân như vậy, Nam Lịch Viễn đã tự quay về.



Khi Cố Tam Nhi bước ra cửa phòng, nhìn xung quanh xem có đầu quay không, lỡ như bị người khác quay được, cô ta và Nam Lịch Viễn từng ở chung một phòng, vậy thì phiền phức lớn đó.



Trên đường quay về, cô ta chụp lại chiếc lắc tay gửi hình cho Cố Minh Thành, và nói, “Cám ơn cha tặng cho con món quà quý giá như vậy.”



“Con không phải hai mươi tuổi rồi sao, đương nhiên phải quý giá chứ.”



Xem ra đúng là cha nhờ Nam Lịch Viễn tặng cho bản thân đó, cho nên, cô ta Cố Niệm Đồng không còn nợ gì với Nam Lịch Viễn đó.



Nhưng mà chuyện nói lại, sau này những nơi này tốt nhất vẫn là đến ít hơn, rượu càng không thể uống.



Quay về trường, Kiều Kiều nói với Cố Tam Nhi, nói là Lục Tịnh Viễn đã đến trường, do Hà Đỉnh đề cử đó, nhờ Lục Tịnh Viễn đến trường làm giáo sư thuyết giảng, những học sinh của trường Harvard đều đến trường đại học Giang Thành, hiệu trưởng đương nhiên vui mừng rồi.



Cố Tam Nhi hỏi Kiều Kiều, rốt cuộc đối với Lục Tịnh Viễn là tình cảm như thế nào, để cô ta dễ nắm rõ phải tiếp xúc như thế nào với Lục Tịnh Viễn, bời vì Cố Tam Nhi biết được, lần này Lục Tịnh Viễn đến đây, nhất định là muốn tiếp xúc với cô ta.



“Không sao cả, cậu muốn xem anh ta là bạn trai cũng được. Anh ta và tớ không liên quan gì cả.” Kiều Kiều dang tay ra, và nói.



Quả nhiên, Cố Niệm Đồng mới học xong tiết đầu vào buổi chiều, thì nhận được điện thoại của Lục Tịnh Viễn, muốn mời cô ta ăn cơm, dù sao ở nơi phương xa gặp được bạn cũ, là chuyện vui của đời người.



Cố Tam Nhi đồng ý, cô ta nói rõ trước: Tuyệt đối không được uống rượu.



Lục Tịnh Viễn chỉ cười, “Tiểu cô nương nhà lành, không được uống rượu. ”



Cố Tam Nhi đã thở phào một hơi.



Cố Tam Nhi mang chuyện kết hôn của Nam Lịch Viễn kể cho Kiều Kiều nghe, thì Kiều Kiều cảm thấy vô cùng kỳ lạ.



Sau đó, cô ta lấy lý do muốn sử sụng máy móc của Nam Lịch Viễn, đi đến công ty của Nam Lịch Viễn.



Khi đến công ty của Nam Lịch Viễn, Lục Tịnh Viễn đang ăn cơm với Cố Niệm Đồng.