Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 349 :

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


Cố Niệm Đồng nhìn dòng rượu màu trắng đang chảy vào ly mình. Bình thường cũng có uống qua một lần sâm banh với Nam Lịch Viễn, còn không thì một giọt cũng không đụng, cô là đứa trẻ ngoan năm tốt.



Cố Niệm Đồng trong lòng nghĩ, có lẽ đối phương sẽ nghĩ đến bọn cô còn là sinh viên, chắc cũng không ép rượu quá đà. Kiểu Kiều đã từng uống qua rượu, cho nên đổi thì đổi, không vấn đề gì cả.



Nhưng đối phương liên tục chúc rượu Cố Niệm Đồng. Hình như cô không uống, ông ta quyết không buông ta, rượu tay tay đưa lên thì không được hạ xuống.



Lúc này, vai Cố Niệm Đồng bị kéo lại, ly rượu trong tay cũng thuận thế bị lấy đi.



“Cô ấy không uống được, để tôi uống thay cô ấy!” Người bên cạnh Cố Niệm Đồng nói. Mặt Cố Niệm Đồng bỗng nhiên nóng bừng lên, là Nam Lịch Viễn. Vị nọ miệng há mắt trợn ngây ngốc nhìn Nam Lịch Viễn và Cố Niệm Đồng.



Cố Niệm Đồng ngước đầu nhìn lên, thấy Nam Lịch Viễn đang ngửa đầu, lắc lắc ly rượu, mặt không cảm xúc, nhưng một khắc sau, cả một ly rượu lớn cứ thế mà trôi vào cổ họng anh, mà tay anh vẫn còn đặt trên vai cô. Đại khái, đây là lần đầu tiên ở ngoài, anh ấy và Cố Niệm Động có loại cử chỉ này. Miêu Doanh Cửu vẫn đang ở đây, Cố Niệm Đồng cảm thấy cực kì bất an.



Cô nhẹ nhàng đẩy tay Nam Lịch Viễn xuống, nói “Cảm ơn Nam tổng”, sau đó liền ngồi xuống.



Khách hang hôm nay lại có thể nhìn thấy trò hay, nói một câu: ‘Nam tổng hôm nay uống chỗ này là sao? A…”. Ông ta liếc liếc nhìn Miêu Doanh Cửu.



Nam Lịch Viễn cười cười: “Tôi biết cô ấy không uống được rượu, uống vào là sẽ say”.



“Đây là ý nói Nam tổng đã nhìn thấy bộ dáng uống say của người ta rồi?”



Nam Lịch Viễn cười cười không phủ nhận.



Trong lòng Cố Niệm Đồng vẫn luôn quanh quẩn dáng vẻ lúc anh quàng qua vai cô. Cái cảm giác ấm áp ấy lần nữa bủa vây lấy tâm hồn Cố Niệm Đồng, Cô hiểu rất rõ cảm giác ấy, đó không phải là chú Nam, mà là người đàn ông Nam Lịch Viễn. Cô không biết cảm giác đó là gì, lại khiến tim cô bấn loạn như vậy.



Cha cô từng nói với cô, nhìn trúng cái gì thì phải tranh đấu giành lấy, không có điều kiện thì cũng phải tạo ra điều kiện để đi tranh lấy.



Buổi tiệc kết thúc, Cố Niệm Đồng và Kiều Kiều đang cáo biệt chủ nhà ở cửa.



Nam Lịch Viễn và Miêu Doanh Cửu không lái xe đến, hai người đang đi bộ trên đường. Ánh mắt Cố Niệm Đồng vẫn luôn dõi theo bóng dáng Nam Lịch Viễn.



“Cậu về kí túc xá trước đi!” Cố Niệm Đồng nói với Kiều Kiều.



“Cậu muốn làm gì?”



“Đi vòng vòng thôi.”



“Đi vòng vòng lại không cho tớ theo? Có ý đồ! Không được!” Kiều Kiều chắp hai tay sau lưng, ngữ khi không phục, cảm giác bị lạnh lẽo.



“Tớ có việc, cậu về kí túc xá trước đi, tớ trở về sẽ nói cho cậu sau”. Nói xong Cố Niệm Đồng cầm lấy túi xách liền bước đi.



Nam Lịch Viễn và Miêu Doanh Cửu đi rất chậm, Miêu Doanh Cửu đột nhiên tình cờ phát hiện ra Cố Niệm Đồng đang chầm chậm đi theo sau bọn họ.
Có tiếng gọi cửa, Cố Tam Nhi theo bản năng muốn lùi lại, nhưng Nam Lịch Viễn đem cô kéo lại, cúi đầu bắt đầu hôn cô.



Cố Tam Nhi vốn dĩ không biết hôn.



Thái Thái đứng ở cửa một hồi, nhìn thấy cảnh không nên thấy ở đây, liền rời đi.



“Kĩ thuật hôn thật kém!” Nam Lịch Viễn than nhẹ một tiếng, lưỡi bắt đầu vào sâu trong khoang miệng của Cố Niệm Đồng.



Nhưng Cố Niệm Đồng vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa hiểu rõ, giấy chứng nhận kết hôn rốt cuộc là từ đâu tới?



“Anh tái hôn sao?” Cô lại hỏi thêm một câu: “Giấy chứng nhận kết hôn giả?”



Nam Lịch Viễn không gì, cũng không quan tâm được nhiều như vậy, ở trong miệng Cố Tam Nhi khuấy đảo, anh chìm đắm vào trong đó, không cách nào tách ra được.



Cố Tam Nhi đều đang nghĩ đến vấn đề này, nên không phát hiện ra mình đang bị anh hôn. Bị anh hôn một cách bá đạo, một cách cuồng nhiệt như vậy.



Cố Tam Nhi âm thầm cảm thấy, Nam Lịch Viễn cùng với cha cô kì thật đều cùng một loại….



Có điều mẹ cô rất vui vẻ chìm đắm trong đó, còn cô rất lo sợ.



Nam Lịch Viễn hôn cô rất rất lâu, đó là cái hôn làm cho Cố Niệm Đồng gần như sắp nghẹt thở.



Trong lòng Cố Niệm Đồng bỗng nhiên chấn động, bừng tỉnh đại ngộ.



Môi cô bóng loáng, mặt đỏ lên, vừa nhìn đã biết mới bị nam nhân hôn qua.



Cô lấy tay lau lau bờ môi, vừa sưng vừa đau.



Cô nhớ lại một câu chuyện: Có một nàng công chúa rất xinh đẹp nhưng tình tình rất tùy hứng. Vô số người cầu thân với cô nhưng cô không để vào mắt. Có một vị vương tử rất anh tuần đến cầu thân, cô không nhìn ra người ta có điểm gì đáng chê nhưng vẫn nói mũi của chàng không đẹp, sau đó phụ thân cô tức giận đuổi cô ra khỏi hoàng cung, gả cho một người đàn ông xấu xí làm vợ. Lúc ban đầu cô công chúa không thích nghi lắm, nhưng càng lúc càng tốt dần lên. Cô rửa bát thuê ở một quán ăn, đến tối về nhà thì đem một ít đồ ăn dư ở quán về để hai vợ chồng cùng ăn. Sau nay, chân tướng bị phát hiện, chồng của cô lại chính là vị vương tử năm xưa kia. Là vị vương tử kia cải trang thành như vậy, tất cả moi việc đều là do phụ thân cô và vương tử đó thiết kế nên.



Cho nên, chuyện này là do Cố Minh Thành và Nam Lịch Viễn cố ý bày ra?



Cố Niệm Đồng ngây ngẩn.



Phản ứng lần này, so với lần trước lúc đính hôn không guống nhau, cô ngây người.



Chắc chắn lần trước cha cô nhìn thấy cô chỉnh Nam Lịch viễn không vừa mắt nên mới làm ra chiêu này.



Nhưng mà cha à, cha dám lừa con gái người như vậy!