Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 350 :

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


Tờ chứng nhận kết hôn nằm trên bàn làm việc của Nam Lịch Viễn, ánh sáng chum đèn trần soi sáng cho đầu óc của Cố Niệm Đồng: Hiển nhiên ngày đó cha cô kêu Nam Lịch Viễn lên lầu, không phải để bàn chuyện từ hôn mà là làm sao để đăng kí kết hôn. Hai người ở trong bức hình, nam anh tuấn nữ yêu kiều. Mặc dù bối cảnh đổi thành màu đỏ nhưng cô vẫn nhớ tâm tình mình hôm đó: Nam Lịch Viễn đi rồi, cô rất hưng phấn.



Ngày đăng kí đó mời cô đi ăn, là vì hôm đó là sinh nhật cô.



Anh là vì ngày hôm đó nhận giấy chứng nhận, nên mời vợ mình đi uống sâm panh.



Cho dù Nam Lịch Viễn đang hôn cô đến nồng nàn tê dại, Cố Niệm Đồng cũng đang ngất ngây trong mối quan hệ nam nữ, nhưng trong đầu cô rất rõ ràng một việc, cô dám cá, chuyện cô có giấy chứng nhận đăng kí kết hôn, mẹ cô: Khương Thục Đồng hoàn toàn không hay biết!



Cố Niệm Đồng lấy hai quyển giấy chứng nhận kết hôn bỏ vào túi xách, nói: ‘Em nhớ nhà nước có quy định, đăng kí phải trên cơ sở nam nữ hai bên tự nguyện, cho nên, nếu như ngày nào đó em không tự nguyện nữa, đều có thể tùy lúc làm cho nó vô hiệu!”



Cho nên, Cố Niệm Đồng cảm thấy bộ phim đời mình cũng không bõ công xem, cô biết được giấy chứng nhận kết hôn phải do nam nữ cùng đến đăng kí, biết được tình cảm hai bên phải trên cơ sở tự nguyện.



Mà cô cũng biết, đây chính là cha cô và Nam Lịch Viễn cố ý, từ lúc bắt đầu đính hôn, đã từng bước, từng bước cưỡng ép cô yêu Nam Lịch Viễn.



Từ lúc ở sân sau sân thể dục nhìn thấy Nam Lịch viễn thân mật cùng cũng Miêu Doanh Cửu, cô liền biết, tất cả những những gì ỷ lại và không phản cảm với Nam Lịch Viễn thực ra đã bao gồm tình yêu trong đó rồi, chẳng qua cô chưa yêu bao giờ nên mới không nhận ra.



Cũng có thể, bởi vì ảnh hưởng của cha cô, nên cô mới hứng thú với những người lớn tuổi, những người thành thục có đầu óc.



Chỉ là,nếu như cha cô và Nam Lịch Viễn không ép cô một chút, thì cô căn bản không có nhanh chóng yêu Nam Lịch Viễn nhanh đến như vậy.



Ít nhất cô vẫn còn rất bồng bột, cô mới có hai mươi tuổi mà thôi.



Cô cảm thấy, yêu một người là cả một quá trình tích nước nhỏ thành dòng lớn.



Cố Niệm Đồng cũng biết, bây giờ mà li hôn là điều hoàn toàn không thể. Bởi cô biết cô đấu không lại Nam Lịch Viễn, càng đầu không lại mưu trí của Nam Lịch Viễn và Cố Minh Thành.



Nam LịchViễn nhìn cố, miết nhẹ má cô, Cố Niệm Đồng cũng không có gì phản cảm, “Cho nên, ý là vây giờ em…nguyện ý? Cũng đúng, mạo phạm vào điều nguy hiểm thứ ba, em đã kéo tay anh rồi, tự nhiên cũng sẽ không còn phản cảm như vậy nữa.”



Cố Niệm Đồng cười một tiếng: “Nam nữ bình đẳng, kết hôn do chồng đây nói là được, vậy ly hôn có phải hay không do vợ nói là được? Nếu như anh làm cho em không vừa ý, em liền lập tức ly hôn! Em cũng không có dễ chọc như vậy nhé.”



Nói xong, liền đứng dậy cầm túi xách rời đi.


Bắt đầu định nghĩa lại một mối quan hệ về sau, anh ấy là chồng, còn cô là vợ.!



Cố Niệm Đồng cầm điện thoại lên, sắp đến ngày một tháng năm rồi, có lẽ qua mùng một tháng năm này, trời sẽ nóng dần lên, sắp phải mặc váy rồi. Nhưng chỉ là cơn mưa đêm nay, bất chợt làm cho người ta cảm thấy vẫn thê lương vắng lặng.



Đầu điện thoại bên kia rất nhanh liền có người bắt máy, giọng Nam Lịch Viễn “A lô” vẫn ấm áp như vậy. Sau đó là trầm mặc không nói gì.



Giọng nói của Cố Niệm Đồng và Nam Lịch Viễn trong điện thoại hình như có thể nghe được cả tiếng hơi thở.



“Nam Lịch Viễn, em nhớ anh rồi!” Cố Niệm Đồng ưu tư nói một câu.



Nam Lịch Viễn đang đứng trước cửa sổ trong nhà, một tay đút túi, nhìn xem mưa ngoài trời đang rơi rất lớn, không cảm thấy cái câu “Em nhớ anh rồi” có bao phần khấn khích, chỉ cảm thấy cảm khái vạn phần.



“Nhớ anh, sao không gọi điện cho anh?” Giọng nói của Nam Lịch mang theo sự sủng nịnh với Cố Tam Nhi, còn có một loại yêu thương quở trách trong đó.



“Em gần đây rất banah. Sắp đến mùng một tháng năm rồi, bọn em sẽ thay giáo viên dạy toán mới, thật tốt quá….” Cố Tam Nhi liên tục nới với Nam Lịch Viễn chuyện ở trường, ở lớp. Có lúc thì vui vẻ, có khi thì tức giận, cứ vậy nói chuyện với anh, vô tri vô giác đã nói suốt hơn hai tiếng đồng hồ.



Nam Lịch Viễn vẫn luôn chăm chú lắng nghe cô nói, cười liên tục,thỉnh thoảng có chen vào một câu nào đó.



Mấy năm gần đây, anh không có nhẫn nại nghe một người nói chuyện gia đình, chuyện này chuyện nọ nhiều như vậy. Công việc bận rộn, mọi người ai cũng chỉ chú trọng trọng điểm.



Hình như từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có người nghe Cố Niệm Đồng nói chuyện lâu đến như vậy. Cô cũng từ trước đến nay, chưa bao giờ hưng phấn đến nỗi nói liên tục hai tiếng với người khác như thế.



Đương nhiên, trừ ba mẹ và anh của cô ra.



Cố Niệm Đồng cảm thấy mình được tin tưởng. Cô cũng rất tin tưởng anh.



Bất luận là trước đây, hay sau nàu, lại có thêm vài người trưởng thành hơn, thì lăng nghe Cố Niệm Đồng nói chuyện như vậy,



Trên trời dưới đất,



chỉ có mình anh.