Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 361 :

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


Cố Tam Nhi không muốn nói chuyện với Nam Lịch Viễn, lại không dám động đậy.



Nửa tiếng sau Thái Thái mới đến, cầm theo một túi băng vệ sinh lớn, đẩy cửa vào nói với chủ tịch, “Lần này có hơi gấp, lần sau tôi sẽ mang một rương lớn tới, tôi đã mua loại của Nhật Bản, phu nhân không chê chứ?”



“Chị tiểu Thái.” Cố Tam Nhi hai mắt ngân ngấn nước nói, hôm nay tâm trạng vốn đã như tàu lượn, thân thể lại còn không có chút sức lực.



Cô ôm chăn từ sôfa đứng dậy, trên tờ khăn giấy toàn là máu.



“Em vào nhà vệ sinh trước đi, để tôi thu dọn!” Nam Lịch Viễn nói với Cố Tam Nhi.



Cố Tam Nhi quay về phòng của mình lấy quần lót, trên người vẫn ôm theo tấm chăn lúc nãy, đi vào nhà vệ sinh.



Cuộc sống luôn có những lúc khốn đốn, hơn nữa loại khốn đốn này lại luôn bị Nam Lịch Viễn bắt gặp.



Thấy Nam Lịch Viễn định gom mớ khăn giấy dính máu đó đi vứt, Thái Thái nói, “Chủ tịch, để tôi, chuyện này sao để ngài làm được!”



“Chuyện của bản thân tôi lẽ nào lần nào cũng gọi cô đến sao?” Anh đã gom xong khăn giấy chuẩn bị đem bỏ vào thùng rác trong nhà vệ sinh, Cố Niệm Đồng đang ở bên trong rửa tay, thấy Nam Lịch Viễn bước vào, cô lén lút liếc nhìn anh một cái, cả người si ngốc, ánh mắt mềm mại, rất vô tội, cũng rất xấu hổ.



Một lúc sau, Cố Tam Nhi từ nhà vệ sinh đi ra, cả người sạch sẽ, nhưng vẫn có chút đau.



Cô ngồi trên sofa, hai chân cũng gác lên đó, nhìn Nam Lịch Viễn đang bận rộn, thỉnh thoảng anh liếc mắt nhìn cô, cô liền trốn ra sau lưng Thái Thái, ánh mắt vẫn dán trên người Nam Lịch Viễn.



Vừa nãy cô đã thề, phải hận anh cả đời.



Thỉnh thoảng lúc Nam Lịch Viễn nhìn qua, cô lại càng trốn kĩ hơn.



Giống như một đứa bé vừa làm chuyện gì sai, không dám nhìn cha mẹ của mình vậy.



Nam Lịch Viễn lại vào nhà vệ sinh, Thái Thái nói chuyện với Cố Tam Nhi.



“Phu nhân…” Tiểu Thái mở miệng.



“Chị gọi em là Tam Nhi được rồi, em nghe không quen. Người nhà em đều gọi em là Tam Nhi, Kiều Kiều cũng gọi em là Tam Nhi.” Hai tay của Cố Tam Nhi ôm lấy cánh tay Thái Thái.



Tiểu Thái cười, cô cũng quen biết Cố Niệm Đồng một khoảng thời gian rồi, hơn nữa, cô cũng gần bốn mươi tuổi, gần gấp hai tuổi của Cố Tam Nhi, gọi là Tam Nhi cũng không quá phận, “Tam Nhi, em còn đau không?”



“Đau. Nhưng không còn nghiêm trọng như lúc đầu!”



“Đều là công lao của chủ tịch.”
Cố Tam Nhi gật gật đầu.



Cố Hành Cương và Đỗ Nhược rời đi.



Nam Lịch Viễn muốn lên lầu, Cố Tam Nhi ở sau lôi kéo tay anh, giống như lần trước, Nam Lịch Viễn lại nắm tay của Cố Tam Nhi.



Cố Tam Nhi rất muốn khóc, bởi vì cô sợ, nếu như có một ngày Nam Lịch Viễn bỏ đi mất, không ở đây, cô phải làm sao đây.



Sinh mệnh dài như vậy, thời gian nhiều như thế, nếu như có một ngày anh đi mất, cô phải làm sao?



Cố Tam Nhi không muốn nghĩ đến chuyện của Hề Dao nữa, cô và chú Nam cũng đã kết hôn rồi, ngày sau phải sống cho thật tốt.



Mấy ngày sau, Cố Tam Nhi vẫn không ngủ chung với Nam Lịch Viễn.



Mặc dù cô đã nghĩ thông, nhưng cô bị bệnh sạch sẽ, không muốn ngủ với người đàn ông đã bị người phụ nữ khác ôm qua.



Nam Lịch Viễn không miễn cưỡng cô, cái bệnh sạch sẽ của thiên kim tiểu thư, anh hiểu được.



Kì kinh nguyệt của Cố Tam Nhi đã hết, liền trở về trường đi học, thứ năm cô đi, thứ sáu lại về.



Chiều thứ sáu thường không có tiết, cô không gửi tin nhắn cho Nam Lịch Viễn, tự mình gọi xe về.



Lúc về tới nhà, nhìn thấy trên cửa dán hóa đơn thanh toán hơn một vạn, bên dưới còn nói, nếu như nộp trễ một ngày, sẽ phải trả thêm phí.



Dù sao hôm nay Cố Tam Nhi cũng không có việc gì, cô nói với Nam Lịch Viễn một tiếng, muốn đến công ty của anh, hiện giờ Cố Tam Nhi vẫn còn bị ảnh hưởng tâm lí bởi những chuyện Hề Dao đã làm, cô sợ đến bất ngờ lại khiến cô nhìn thấy cảnh khó chịu thêm lần nữa.



Mặc dù bây giờ cô vô cùng tín nhiệm chú Nam, nhưng có một số chuyện, cô cho rằng mắt không thấy vẫn tốt hơn.



Cô tỉ mỉ nói với Nam Lịch Viễn mấy giờ cô sẽ đến, đi văn phòng vào tìm anh, giống như “tự thú” vậy nói vô cùng chi tiết.



Tâm tư của cô, trong lòng Nam Lịch Viễn rõ như gương.



Anh nói chiều này anh có một cuộc họp, với các quản lí của các công ty trang sức đã thu mua được, nếu cô muốn đến xem, có thể ở phòng bên cạnh nghe, nhưng không được lên tiếng, còn một tiếng nữa cuộc họp bắt đầu, bảo cô ở nhà chuẩn bị một lúc, tài xế của anh sẽ đến đón cô.



Không cho lên tiếng thì không lên tiếng, dù sao cái gì cô cũng không hiểu.



Cố Tam Nhi cảm thấy, tốt xấu gì tương lai công ty trang sức này cũng là của cô, cuộc họp này, cô tất nhiên phải tham dự!