Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 376 :

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


Trong tay Cố Tam Nhi ôm mấy cuốn sách, cô mặc áo phông màu trắng, chạy lại hướng Nam Lịch Viễn.



Sách bị rơi xuống đất, cô kêu lên “á” một tiếng, lật đật quay lại nhặt sách lên.



Nam Lịch Viễn đã đến gần cô rồi, ôm chặt lấy cô.



“Tại sao anh lại đến? Em mới vừa học có mấy hôm.” Cố Tam Nhi ngước đầu nhìn Nam Lịch Viễn, trông có vẻ vô cùng ngọt ngào.



Nam Lịch Viễn ngồi xuống ghế bên cạnh, kéo Cố Tam Nhi vào lòng, nhẹ nhàng hôn cô một cái.



“Nhớ em nên đến thôi!” anh ôm chặt Cố Tam Nhi.



Trán Cố Tam Nhi chạm vào trán anh, “Em cũng rất nhớ anh!”



Cố Tam Nhi vô tình nhìn lướt qua liền thấy có một chiếc xe đang chạy tới trên con đường trong sân trường.



Chiếc xe này là chiếc Bugatti màu xám bạc, trong lòng Cố Tam Nhi cảm thấy kỳ lạ.



Cô đã từng ngồi chiếc xe này, biển số xe cô cũng còn nhớ, mấy ngày trước Diệp Mậu Sâm đón cô bằng chiếc xe ấy.



Cố Tam Nhi không biết anh đến, hay là người nào của anh đến, chiếc xe chạy không chậm cũng không nhanh.



Cố Tam Nhi bất ngờ hôn Nam Lịch Viễn, nụ hôn rất kéo dài.



Hai người ở trong sân trường, giống như những đôi tình nhân khác trong trường.



Trong nháy mắt Nam Lịch Viễn nhìn thấy chiếc xe, đột nhiên thay đổi thái độ với Cố Tam Nhi.



Cho nên cô làm như vậy cho ai xem?



Thêm vào đó, hôm đó Diệp Mậu Sâm và cô rốt cuộc là nói chuyện gì?



Nếu chỉ bàn đến những chuyện có liên quan đến ngọc quý, hôm nay Cố Tam Nhi sẽ không có phản ứng như thế.



Trong xe.



Diệp Mậu Sâm ngồi phía sau, vừa thấy Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn đang ngồi ôm nhau, bây giờ lại thấy hai người họ đang hôn nhau.



“Nam Lịch Viễn!” trong miệng anh lầm bầm, “tại sao Cố Niệm Đồng lại tìm một người chồng lớn tuổi hơn cô nhiều như thế?”



Cố Tam Nhi học xong, buổi chiều không có lớp, Nam Lịch Viễn dẫn Cố Tam Nhi về nhà mình.



Kể từ khi bị sẩy thai lần vừa rồi, Cố Tam Nhi cảm thấy rất có lỗi với Nam Lịch Viễn, sau khi đi chợ về, cô muốn nấu cơm cho anh ăn.




Đây là lớp đào tạo nhỏ dành cho giảng viên, nghe nói công ty Olive đã chi trả hàng chục triệu cho khóa đào tạo này.



Cố Niệm Đồng làm trợ thủ cho giáo sư Edward, mặc dù công việc chỉ là thay đổi slide show, gửi tài liệu cho giáo sư, nhưng khóa đào tạo này đều dành cho kỹ sư thiết kế cấp cao, hơn nữa là đào tạo tập trung, Cố Niệm Đồng ngồi một bên nghe, thu hoạch được rất nhiều kiến thức so với ngày thường.



Diệp Mậu Sâm luôn ngồi phía sau, tay chống cằm, im lặng không nói lời nào.



Sau cái lần anh nói với Cố Tam Nhi rằng anh thích hợp hơn Nam Lịch Viễn, thì không có hành động gì, Cố Tam Nhi cảm thấy có thể chỉ là một hành động tùy tiện của công tử ăn chơi, anh sẽ không để tâm, Cố Niệm Đồng cũng không xem đó là sự thật.



Lần đào tạo này, Cố Niệm Đồng liên tục hắt hơi, vò mũi, đầu choáng váng, cô đã cố gắng khống chế rồi, nhưng hình như khống chế không được.



Cuối cùng chờ đến tan học, Cố Tam Nhi đang đi trên đường về ký túc xá.



Chiếc xe Bugatti màu xám bạc chạy ngang qua cô, Diệp Mậu Sâm ló đầu ra ngoài, ném cho cô hai hộp thuốc trung y rất đắt tiền mà Cố Tam Nhi trước đây chưa từng thấy, xem hướng dẫn sử dụng hình như là chuyên trị cảm cúm.



Cố Tam Nhi chau mày, bài học của Hà Đỉnh vẫn còn sờ sờ trước mắt.



“Thế nào? Cô Cố còn nghi ngờ cái gì? Nếu tôi muốn đạt được cái gì đó, sẽ dùng thủ đoạn đê hèn như vậy sao?” Diệp Mậu Sâm mỉm cười lái xe đi.



Cố Tam Nhi đột nhiên cảm thấy tuồng của mình đã bị người khác nhìn thấu.



Cố Tam Nhi cảm thấy không cần thiết phải cứng nhắc quá với Diệp Mậu Sâm, có lẽ sau lần vừa rồi bản thân anh ta cũng thấy hối hận những lời mình đã nói.



Hai ngày sau, Diệp Mậu Sâm đi bộ đến trường, đúng lúc gặp Cố Niệm Đồng vừa mới tan học muốn đi ăn cơm.



“Trùng hợp vậy?” Cố Niệm Đồng nói.



“Muốn tìm giáo sư Edward! Hết bệnh chưa vậy?”



“Vẫn chưa khỏi hẳn! Tạm biệt chủ tịch Diệp, tôi phải đi ăn cơm.” Cố Tam Nhi nói.



“Đúng lúc buổi trưa, mời anh ăn cơm có được không?” anh hỏi.



“Cơm trong trường không có ngon lành gì đâu.” Cố Tam Nhi trả lời, “nhưng tôi cũng phải ráng ăn, so với cơm chồng tôi nấu thì còn thua xa!”



“Vậy tôi muốn ăn thử xem thế nào, để xem cơm khiến cô ráng mà ăn rốt cuộc như thế nào.” Diệp Mậu Sâm khoanh tay trước ngực.



Tiếp xúc mấy lần, Cố Niệm Đồng phát hiện hình như anh ta rất thích mặc đồ giản dị, khác xa cách ăn mặc của cha và Nam Lịch Viễn.



Cố Tam Nhi cảm thấy dù sao lần trước anh ta cũng cho mình thuốc, coi như báo đáp anh ta, mời anh ta ăn một bữa cơm cũng không sao.



“Vậy thì đi thôi!” Cố Niệm Đồng vẫy tay nói với Diệp Mậu Sâm.