Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 377 :

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


“Em thích ăn gì?”



Trong căn tin sinh viên, Diệp Mậu Sâm hỏi Cố Tam Nhi.



“Rất nhiều. Tôi không kén ăn, chồng tôi làm món nào tôi cũng thích!” Cố Tam Nhi trả lời, nhưng cô không nói ra mình rất thích ăn món trứng cá muối.



Vậy gọi món salad tôm hùm.



Diệp Mậu Sâm chỉ mỉm cười, anh gọi nhiều món âu, bò bít tết, trứng cá muối, salad, tóm lại món âu có bao nhiêu món anh đều gọi hết.



Cố Tam Nhi sửng sốt nhìn anh, “Anh có thể ăn nhiều thế à?”



Diệp Mậu Sâm chỉ mỉm cười, không nói gì.



Sau khi ăn xong, Cố Tam Nhi về ký túc xá.



Một ngày sau, Miêu Doanh Cửu nói cô về Mỹ rồi, muốn chuyển đến nhà Cố Tam Nhi ở, Cố Tam Nhi đương nhiên vô cùng hoan nghênh.



Chập tối, Cố Tam Nhi ở nhà dọn dẹp, dọn dẹp lại mấy cái album của mình ở nhà.



Tự nhiên lấy ra xem, đây là lúc giáng sinh chụp ở nhà, trên đó cũng có Lịch Viễn, còn có hình chụp chung với gia đình.



Nhìn tấm ảnh chụp cả gia đình, Cố Tam Nhi ngồi bất động trên ghế sofa.



“Đang xem gì vậy?” Miêu Doanh Cửu hỏi.



“Ảnh chụp gia đình!”



Miêu Doanh Cửu hiếu kỳ, gia đình Cố Tam Nhi ngoài anh hai và chị dâu ra, những người còn lại Miêu Doanh Cửu đều chưa gặp qua.



“Ý, người này là ai vậy?” Miêu Doanh Cửu chỉ vào người ở trên cùng.



Cố Tam Nhi nhìn Miêu Doanh Cửu, “Anh ấy làm sao?”



“Anh ấy rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai.”



“Anh ấy giống cha tôi nhất. Là anh hai tôi.” Cố Tam Nhi trả lời.



“Là anh ba cô à, vậy chị dâu cô chắc đẹp lắm.” Miêu Doanh Cửu lại hỏi tiếp.



Cố Tam Nhi nhìn chằm chằm Miêu Doanh Cửu, “Anh hai tôi vẫn chưa có bạn gái!”



“Như vậy...”



……



Cùng lúc đó, Hải Thành.



Mẹ Hề Dao phải làm phẩu thuật, cuộc phẩu thuật thành công, Hề Dao rất vui mừng.
Nam Lịch Viễn bế Cố Tam Nhi đặt lên kệ bếp, “không phải lần nào anh về cũng thế sao? Em bị cảm à?”



“Tại sao anh biết?” Cố Tam Nhi rất ngạc nhiên.



“Thấy túi thuốc rồi, bây giờ hết bệnh chưa?” Nam Lịch Viễn đặt tay lên trán Cố Tam Nhi, sờ sờ trán cô.



“Một ngày là hết rồi, lúc nào cũng nhớ anh!”



Sau đó, cô ôm chặt cổ Nam Lịch Viễn bắt đầu hôn tới tấp, kiểu như hôn thế nào cũng thấy không đủ.



Nam Lịch Viễn ôm chặt cô, kéo cả người cô ôm chặt vào lòng, làm thế nào cũng thấy không đủ.



Người cô mềm mại, thơm phức, mùi hoa cúc dịu nhẹ.



Hành động của cô cũng y như Nam Lịch Viễn, anh bế cô lên lầu.



“Em sợ Tiểu Cửu về đột xuất.” Cố Tam Nhi nắm chặt quần áo Nam Lịch Viễn.



Chỉ cần Nam Lịch Viễn đến, trong mắt cô luôn lộ nụ cười tươi như hoa.



“Cô ấy sẽ không về. Hôm nay cô ấy có lý do rồi!” Nam Lịch Viễn nói vậy rồi bế Cố Tam Nhi đặt lên giường.



Cố Tam Nhi nghe giọng nói trầm ấm của anh, cái cảm giác vô cùng thoải mái đã lâu rồi không cảm nhận được.



“Hôm nay em về như thế nào vậy?” Nam Lịch Viễn hành động vừa chậm vừa sâu.



“Em gọi taxi!” Cố Tam Nhi ôm lưng anh thật chặt.



Động tác của Nam Lịch Viễn rất nhịp nhàng.



Khá lâu sau anh gọi “Tam Nhi”.







“Uhm!”



“Bây giờ em còn học cách lừa dối anh có phải không?



Trong bóng tối, trái tim Cố Tam Nhi đập thình thịch.



Nam Lịch Viễn cũng tăng tốc động tác của mình, chuyển sang rất mạnh.



Cố Tam Nhi vốn rất buồn ngủ, bị anh làm mạnh đến nỗi đầu óc quay cuồng, cô lấp bấp “Em...không có, thật sự không có.”



“Lại còn không muốn nói sự thật hả? Ai đưa em về?”



Cố Tam Nhi bám chặt vào tấm drap giường, nếu cô nói Diệp Mậu Sâm đưa cô về, chắc chắn phải giải thích bữa ăn tối hôm nay, đó là lý do cô nói dối... ngày hôm đó Diệp Mậu Sâm nói rằng để cô ở bên anh.