Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 379 :

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


Cố Tam Nhi ho và nhìn cửa sổ, “Đừng hỏi em, em cũng có biết đâu!”



Trước mặt anh, cô thực sự không gọi được tiếng “Ông xã”.



Về nhà, Cố Tam Nhi muốn đi tắm, cô lên lầu thay quần áo, trong phòng rất ấm áp và ôn hòa.



Nam Lịch Viễn mặc đồ tây, nút trên cùng được gỡ ra, đang ngồi trên sô pha, tựa người vào tay vịn, tay chống cằm nhìn phía sau màn mỏng trên lầu, Cố Tam Nhi đang lờ mờ thay đồ!



Cố Tam Nhi ở trên hỏi anh có tính tắm không, anh không đi, anh phải gọi điện thoại nên bảo Cố Tam Nhi tắm trước.



Cố Tam Nhi khoác áo ngủ từ trên đi xuống, lúc cô vào bồn, Nam Lịch Viễn đang ngồi dưới sô pha phòng khách, anh có vẻ tính gọi điện, thấy Cố Tam Nhi liền nhìn cô chằm chằm.



“Nhìn gì đó?” Cô hỏi.



“Nhìn gương mặt trẻ trung của em rất hút hồn!” anh đáp.



Cố Tam Nhi có chút đỏ mặt, “Anh thấy ghét quá!”



Rồi cô đi vào phòng tắm.



Nam Lịch Viễn bắt đầu gọi điện.



Khi cô vừa vào nhà tắm anh liền gọi, trong lúc cô đang ở bồn, không nghe được anh nói gì, nhưng biết anh đang nói chuyện, đến khi cô tắm xong khoác áo lông đi ra, anh vẫn đang gọi.



Hình như sắp xong, “Tôi không phải thánh, không tài ba như thế,” “Tạm biệt.”



Cố Tam Nhi ngồi trên đùi anh, “Gọi điện cho ai vậy?”



“Cố Tổng.”



“Cố Tổng nào?” Cố Tam Nhi quàng cổ anh, “Cha em à?”



“Ừ.”



“Gọi điện cho ông ấy làm gì? Sao anh nói chuyện với cha em nhiều vậy mà mẹ em thì không thể?” Cố Tam Nhi hỏi.



“Tam Nhi,” Nam Lịch Viễn vỗ lưng cô, bình tĩnh nói, “Anh muốn dọn công ty sang Mỹ.”



Cố Tam Nhi ngẩn ra, dù cô không hiểu việc quản lý, nhưng gia đình làm kinh doanh, rất nhiều việc cô cũng biết, làm kinh doanh không chỉ cần bất động sản, còn coi trong nhân mạch, sự ủng hộ của chính phủ, tài nguyên bản địa, tuy trước giờ tập đoàn Lịch Viễn có chi nhánh ở Mỹ, nhưng chỉ là nghiệp vụ khai thác bên đó, rất khác so với việc dọn cả công ty qua.



Cố Tam Nhi biết, trước khi Mỹ chỉ là một chi nhánh nhỏ của tập đoàn Lịch Viễn, không có chỗ gì đặc biệt, chưa kể làm ăn thì nước Mỹ không phải lựa chọn tốt, muốn kiếm tiền phải tới châu Phi, chỗ đó mới là mỏ vàng.
Cả người cô gần như dính chặt vào Nam Lịch Viễn, vùi đầu vào lồng ngực anh khóc.



Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô.



Sau đó, Cố Tam Nhi vào hải quan.



Cố Tam Nhi đi chuyến bay thương mại, không ngờ lúc để hành lý, bên cạnh cô lại là một người, Diệp Mậu Sâm.



Đây là lần đầu Cố Tam Nhi thấy Diệp Mậu Sâm mặc tây trang giày da, rất bảnh.



“Anh cũng đi Paris à?” Cô hỏi



“Ừ, tôi làm giám khảo.”



Cố Tam Nhi ngồi xuống, lúc cài dây an toàn, Diệp Mậu Sâm khi cài lỡ tay chạm vào tay cô, Cố Tam Nhi cứ như sợ bị lây bệnh truyền nhiễm mà tránh đi, nâng cao tay lên.



Diệp Mậu Sâm hình như không quan tâm, “Cố tiểu thư bị bệnh sạch sẽ à? Mới nãy với Nam Tổng thấy có vậy đâu!”



“Trừ cha, anh và chồng tôi ra, ai đụng vào tôi cũng khó chịu.” Cố Tam Nhi nói xong thì đeo đồ che mắt lên, đi ngủ, tối qua không ngủ đủ, trong lòng nghĩ mới nãy mình và chú Nam ở bên nhau sao anh ta thấy được?



Anh cũng tới cuộc thi, cô cũng vậy.



Xem ra hai người sẽ gặp mặt không ít.



Nam Lịch Viễn về Giang Thành, bệnh viện gan nổi tiếng.



Nam Minh Tuấn nằm trong phòng đơn.



“Lịch Viễn, xin lỗi con, liên lụy con rồi, cha có lẽ phải thay gan, chưa chắc sẽ tìm được lá gan thích hợp, nếu không được thì thôi vậy.” Nam Minh Tuấn nắm tay anh, “Mẹ con mất sớm, lúc còn nhỏ cha toàn lo làm việc, không rảnh chăm con, chuyện gì cũng tự con làm, giờ cha không thể liên lụy con nữa, con ở Mỹ với Niệm Đồng vui không?”



“Tốt ạ.”



“Nhưng tiếc là cô ấy còn nhỏ, đang đi học, cha không biết có thể đợi tới ngày ôm cháu hay không.” Nam Minh Tuấn ngã bệnh, suy nghĩ cũng tiêu cực hơn.



“Đừng nói thế, chỉ là gan thôi mà, có tiền là trị được thôi.” Nam Lịch Viễn nói, vẫn luôn siết chặt tay ông.



“Đâu dễ tìm lá gan thích hợp, có tiền chưa chắc làm được, cha đầu hàng rồi.”



“Cha, đừng tuyệt vọng, nếu thực sự không tìm được lá gan thích hộp, chẳng phải còn con trai cha ư.”