Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 380 :
Ngày đăng: 03:36 19/04/20
“Lịch Viễn, con đừng có suy nghĩ như vậy. Cha thà chết, cũng không cần con hiến gan!” Nam Minh Tuấn bám chặt lấy tay Nam Lịch Viễn.
“Con nói là lỡ như thôi, thế giới rộng lớn như vậy, con nghĩ khả năng tìm thấy được sẽ rất lớn! Con trai của cha cũng rất yêu quý sinh mạng mà.” Nam Lịch Viễn cười đùa nói.
Có một chuyện mà Nam Lịch Viễn vẫn chưa nói với cha mình, chức năng gan của cha anh đang giảm xuống, và còn một vấn đề nữa là về thời gian, tìm khắp thế giới để kiếm được một lá gan không khó, nhưng vấn đề là, lá gan đó có đến kịp lúc hay không!
Nam Lịch Viễn triệu tập đại hội cổ đông để bàn về việc di dời công ty, hầu như tất cả cổ đông đều phản đối, vì việc kiểm soát về điện tín của Chính phủ Mỹ không giống với Trung Quốc, hơn nữa mối quan hệ lại hạn hẹp, các cổ đông lại là những người rất bảo thủ, chỉ mong có thể ổn định kiếm tiền mà không muốn phải mạo hiểm, cho nên người tin chắc có thể thực hiện thành công chỉ có mình Nam Lịch Viễn và Cố Minh Thành.
Nhưng việc Trang sức Nam Đồng dời sang Mỹ là một điều chắc chắn, công ty này là do anh tự đầu tư nên không hề bị ảnh hưởng bởi quyết định của cổ đông.
Thái Thái đi vào báo cáo những hình ảnh mới nhất của vợ anh mà Vu Tân đã chụp được ở Paris đưa cho anh xem.
Nam Lịch Viễn lật xem từng tấm một, Cố Niệm Đồng đến đó làm khán giả, tất nhiên rồi, cuộc thi đấu như thế này thường có rất ít khán giả, ngay cả việc để có thể được làm khán giả thì cũng cần phải có tư cách, không phải cứ có tiền là được, Diệp Mậu Sâm ngồi ở phía trước làm giám khảo.
Anh ta dường như hơi quay đầu lại liếc nhìn Cố Niệm Đồng ở phía sau, nhưng Cố Niệm Đồng lại không hề chú ý đến anh ta, bởi vì cô đang tập trung tinh thần để lắng nghe các nhà thiết kế trên sân khấu giải thích về tác phẩm của mình.
“Tiếp tục theo dõi cho tôi.” Nam Lịch Viễn đặt những tấm hình xuống và nói.
“Còn nữa, giáo sư Edward mỗi lần đặt vé máy bay cho vợ anh đều chọn trúng vị trí ngồi gần sát bên Diệp tổng. Không biết đây có phải là sự trùng hợp hay không nữa, nhưng cái này tôi cũng không còn cách nào khác.”
“Tôi biết rồi!” Mặt Nam Lịch Viễn đen lại.
“À, đúng rồi, Nam tổng, tôi nghe nói nếu như cha anh mà không tìm được gan thích hợp thì anh có thể sẽ hiến tặng gan cho ông ấy, tôi cảm thấy việc này anh nên bàn bạc trước với vợ mình ---- Vì dù sao trong chuyện này trừ anh ra, thì cô ấy là người bị hại trực tiếp nhất, cô ấy sẽ không cho anh làm như vậy đâu.” Hôm qua Thái Thái đã đến thăm Nam Minh Tuấn, ông đã nói cho cô ấy biết Nam Lịch Viễn muốn hiến gan cho ông.
Nam Minh Tuấn muốn nhờ Thái Thái dùng mọi cách khuyên nhủ để Nam Lịch Viễn dẹp tan ý nghĩ này đi.
“Tôi biết rồi, chờ cô ấy trở về tôi sẽ bàn bạc với cô ấy.” Mười ngón tay của Nam Lịch Viễn đan vào nhau.
Nếu cô biết, thì có thật sẽ giống như Thái Thái nói là cô sẽ khuyên anh không hiến tặng sao?
Cố Niệm Đồng lúc này đang ngồi trong hội trường diễn ra cuộc thi ----
“Điêu khắc hình giọt nước, tượng trưng cho mối quan hệ hôn nhân, tác phẩm mà tôi thiết kế chính là nhẫn kết hôn, mức độ tinh khiết và đường nét các vết nứt lông vũ của viên kim cương này hầu như không hề có chút tạp chất nào và rất trong suốt ---“ Nhà thiết kế tham gia cuộc thi của Buccellati nói.
Cố Niệm Đồng gật đầu lia lịa, cô cảm thấy nhà thiết kế cuối cùng này chắc chắn sẽ đoạt giải nhất.
Mà Diệp Mậu Sâm đang ngồi trong ghế giám khảo, cũng đánh chọn vào tên của nhà thiết kế này, kết quả cuối cùng quả nhiên là nhà thiết kế đó đã đạt được giải nhất.
Sau khi Cố Tam Nhi tỉnh dậy, thì hai người đó vẫn còn đang trò chuyện, cô cũng không thể gia nhập vào đề tài của hai người, nên liền ở lại trên giường gửi tin nhắn cho Nam Lịch Viễn.
“Chú Nam, em về lại Mỹ rồi! Mẹ em và Tiểu Cửu đều đã đến, họ đang nói chuyện ở dưới lầu, em không gia nhập vào câu chuyện của họ được. chú ở Trung Quốc có khỏe không?” Cố Tam Nhi nằm dài trên giường, huơ huơ chân.
“Anh rất tốt. Anh đã quyết định sẽ dời Trang sức Nam Đồng sang Mỹ, em nghĩ sao?” Anh hỏi.
“Như vậy rất tốt. Đúng lúc giáo sư Edward còn bảo là trang sức của chúng ta không xuất khẩu ra nước ngoài được đấy.” Cố Tam Nhi hỏi.
“Mẹ ơi, con đói rồi, mẹ đi làm cơm đi.” Cố Tam Nhi nói với xuống lầu dưới.
“Để con làm cho, cơm con làm Tam Nhi rất thích ăn đấy.” Miêu Doanh Cửu rất chủ động.
Sau đó liền đi vào bếp.
Khương Thục Đồng thầm nghĩ, Tam Nhi nhà bà mà so sánh với người ta, thì thật là ----
Người lười có phúc của người lười.
Không đến một tiếng mà Miêu Doanh Cửu đã làm ra một bàn đầy món ăn kiểu Trung Quốc rồi, ngay cả Khương Thục Đồng đều thấy thẹn không sánh bằng.
“Đây đều do con làm sao?”
“Vâng ạ. Tay nghề không thể nào so sánh với dì được.” Miêu Doanh Cửu nói.
Cố Tam Nhi cảm thấy Miêu Doanh Cửu hôm nay rất khác ngày thường, sao cô lại cảm thấy cô ấy hôm nay lại nịnh nọt như thế chứ?
Vì sao chứ?
Cố Tam Nhi không hiểu, Nam Lịch Viễn nói hai ngày nữa anh sẽ về lại Mỹ.
Lúc ăn cơm, Cố Tam Nhi nói với Khương Thục Đồng, “Mẹ ơi, mẹ mua sắm xong rồi thì nhanh chóng về nước đi, cha con rất nhớ mẹ rồi đó.”
Khương Thục Đồng cảm thấy, bà ta đã bị con gái ghét bỏ, bà hỏi, “Chú Nam của con lại trở về rồi à?”
Đến cũng thật là nhanh đó!