Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 382 :
Ngày đăng: 03:36 19/04/20
Cố Minh Thành che điện thoại lại, nói với Hề Dao, “Tôi nói điện thoại với con gái tôi, cô cũng muốn nghe à?”
Hề Dao hỏi, “Có tiện không?”
Cố Minh Thành hình như không hiểu nổi khả năng lí giải của Hề Dao, nói, “Xin lỗi, cô không xứng!”
Mặt của Hề Dao bỗng chốc đỏ lên, quay người đi khỏi.
Cố Tam Nhi nén giọng, khóc thút thít nói hết câu, cô nói không biết bản thân sai chỗ nào.
“Con nói như vậy à? Nói đồng ý?” Cố Minh Thành hỏi.
“Dạ.”
“Tam Nhi, không thể nói như vậy được đâu – Được rồi, để cha gọi điện cho cậu ta.” Sau đó Cố Minh Thành cúp máy của Cố Tam Nhi.
Nam Lịch Viễn lúc này, đang nằm trên giường, còn chưa ngủ.
Tiếng bể chén ở lầu dưới lúc nãy, anh nghe thấy, cô khóc, anh cũng nghe thấy.
Anh chưa từng đối xử với Tam Nhi như vậy, nếu như cô có thể quan tâm anh nhiều hơn một chút.
Việc hiến gan này, tự anh muốn hiến là một chuyện, cô để anh hiến lại là một chuyện khác.
Thái Thái đã hiển nhiên cho rằng cô sẽ không đồng ý, nhưng câu trả lời của cô quả thực nằm ngoài dự đoán của anh.
Anh dường như ba ngày không ngủ, ở bệnh viện cùng bác sĩ tiến hành hóa nghiệm lá gan được hiến, xem xem có phù hợp với cha anh không, ôm hy vọng đi, lần nào cũng trở về trong thất vọng.
Tay anh tì lên trán.
Điện thoại reo lên, là Cố Minh Thành.
Anh bắt máy lên, còn chưa lên tiếng, giọng trầm lại từ tính của Cố Minh Thành vang bên tai anh, “Không biết con gái tôi đã chọc gì Nam Tổng, Nam Tổng lại nổi giận với nó như vậy? Tam Nhi của tôi chịu uất ức, dĩ nhiên là tôi đau lòng. Cậu chỉ biết nổi giận với nó, cậu không biết nó đã gọi ngay cho anh của nó? Mẹ nó gọi điện cho tôi, việc mà cậu lo lắng, bây giờ cả nhà chúng tôi đều đang nghĩ cách cho cậu, vậy còn không được sao? Cậu trách nó không quan tâm anh, chẳng lẽ cậu hiến gan cho cha cậu không phải thật lòng sao?”
Nam Lịch Viễn nắm chặt tay, “Là do con kích động quá!”
Việc gặp được Diệp Mậu Thâm ở dưới lầu, anh không nói, dù sao Tam Nhi yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, không phải lỗi của cô.
Nam Lịch Viễn đặt điện thoại xuống, đến phòng của Cố Tam Nhi.
Cô nằm trên giường, đã ngủ rồi, điện thoại còn đặt ở một bên.
“Dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt rồi, 100 ngàn chắc chắn là không đủ, bây giờ 100 ngàn là hạn mức sử dụng thấp nhất của em rồi.” Cố Tam Nhi hất mặt lên nói.
“Cho nên, vì tiền, mà trở nên ngọt ngào như vậy à?”Nam Lịch Viễn vòng qua eo cô, hỏi.
“Dĩ nhiên không phải, có cho không?”
“Chút nữa em vào trường, anh chuyển khoản cho em. Cũng có thể cà thẻ tín dụng. Được rồi, đi học đi.” Nam Lịch Viễn nói.
Cố Tam Nhi quay người, lúc qua đường, cô nghe thấy một tiếng xe gấp rút từ phía sau.
Trong lòng cô luống cuống, khó chịu như bị đinh đâm phải, Nam Lịch Viễn ở phía sau mà, cô vội vã quay đầu lại nhìn.
Vừa đúng lúc nhìn thấy Nam Lịch Viễn đã quay người cũng đang quay đầu lại nhìn cô.
Hai người đều đang quan tâm đến nhau xem có phải xảy ta tai nạn không.
Nhìn thấy ánh mắt của đối phương, anh và cô đều nhìn nhau mỉm cười.
Hôm nay Cố Tam Nhi học xong, Diệp Mậu Thận đã đến, lần này, anh ta đến tìm Cố Tam Nhi là có việc.
Cố Tam Nhi không muốn nói chuyện với anh ta.
“Không muốn nói chuyện với tôi sao? Cố tiểu thư. Là như vậy, bệnh viện mà mẹ tôi cấp thuốc, có một bệnh nhân, rất khó qua khỏi đêm nay, trước đó người này đã kí bảng thỏa thuận hiến tặng di thể, người này, tôi luôn nói mẹ giúp tôi canh chừng, cô có cần hỏi Nam Tổng xem, lá gan này anh ta có cần không? Nếu như không cần, lá gan này sẽ cho vào hệ thống, đến lúc đó, dòm ngó đến nó, e rằng không chỉ một mình Nam Tổng rồi, mà là cả thế giới!”
Cố Tam Nhi phân vân một lúc, nói, “Cơ thể của người nước ngoài và người Trung Quốc có thể không phù hợp ghép!”
“Cũng giống như tôi. Đó là người Trung Quốc.”
Cố Tam Nhi biết mục đích của Diệp Mậu Sâm là gì, cứu được cha của Nam Lịch Viễn, anh ta sẽ dễ dàng đặt ra điều kiện với Nam Lịch Viễn.
Đến lúc đó, Cố Tam Nhi sẽ là cá nằm trên thớt, sẽ trở thành vật hy sinh giữa Nam Lịch Viễn và Diệp Mậu Sâm.
Cố Tam Nhi cũng muốn biết, rốt cuộc Nam Lịch Viễn sẽ làm thế nào.
“Để tôi hỏi anh ấy xem.” Câu nói này của Cố Tam Nhi rất bi quan.
Có một số người cả đời đều rất ân ái, là vì họ không vấp phải thử thách.
Bây giờ, thử thách, cô vấp phải rồi.