Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 388 :

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


Nam Lịch Viễn ăn xong liền đi tắm. Cố TamNhi trước khi đi học đã tắm qua rồi, với lại mấy ngày nay theo Kiều Kiều, cô rất mệt, trực liếp lăn lên giường đi ngủ.



Cố Hành Cương gọi video cho cô, chuông reo lên.



Cố Hành Cương từ sau khi Đỗ Nhược mang thai, lại thêm công việc bận rộn nên rất ít thời gian gọi video cho cô. Tam Nhi biết anh cả bận rộn, cho nên lúc này gọi cô khẳng định là có chuyện gì đó.



Câu đầu tiên mà Cố Hành Cương hỏi lại là: “Tam Nhi, anh Nam có nói gì với em không?”



Cố Tam Nhi ngẩn ra, nghe khẩu khí của anh cả, có lẽ Nam Lịch Viễn biết chuyện gì đó, nhưng anh cả không chắc anh ấy có biết thật hay không.



Gần đây việc liên quan giữa Nam Lịch và anh cả thì chỉ có liên quan đến lá gan thôi, Cố Tam Nhi nói, “Nói rồi, anh, anh không sao chứ?”



Nói “Không sao chứ” cũng mang hàm ý thăm dò.



“Anh chỉ bị đình chỉ một năm thôi,nhưng daddy lại tận năm năm. Ai biết được hôm đó viện trưởng nói với Nam Lịch Viễn rồi, anh ấy không nói gì chứ?” Cố Hành Cương hôm nay mới biết, viện trưởng đã nói việc đó cho Nam Lịch Viễn rồi.



“Là hôm trước sinh nhật em một ngày, viện trưởng nói cho anh ấy sao?”



“Đúng vậy, ngàn vạn lần đừng để anh ấy nghĩ nhiều. Bọn anh không sao.” Cố Hành Cương nói xong liền cúp máy.



Thì ra, anh cho mình nhiều tiền như vậy không chỉ là vì sinh nhật mình, mà còn là vì cha anh ấy nữa.



Cố Tam Nhi để điện thoại xuống rồi ngủ, tức chết được.



Nam Lịch Viễn tắm xong ra thấy Cố Tam Nhi đã ngủ rồi.



Tay anh sờ sờ khuôn mặt cô: “Mấy ngày nay không gặp chồng, gặp xong liền lăn ra ngủ rồi.”



Anh cũng lên giường thôi.



Ngày thứ hai tỉnh giấc, Cố Tam Nhi đã bị anh hôn tới tấp.



Cố Tam Nhi tức giận kêu lên: “Anh vì anh cả và adam mới cho em nhiều tiền như vậy, làm cho em lầm tưởng đối với anh cảm kích không thôi!”



Nam Lịch Viễn úp vào vai cô: “Biết rồi sao? Em xem em có giá trị lớn như vậy với chồng em, còn anh đến một ngàn đồng cũng không bằng!”



“Còn nói nữa!” Cố Tam Nhi quay người.




Kiều Kiều xách theo một đống hành lý túi lớn túi nhỏ đang đứng ở cổng. “ Bên môi giới đã giúp tớ tìm một phòng kí túc xá rồi, cậu giúp mình một tay nào. Xong rồi chúng ta đi hát karaoke, ăn mừng một chút.”



Cố Tam Nhi chưa bao giờ làm qua mấy việc haotoonrn thể lực thế này, cô nhíu mày, “Đừng bắt tớ mang đi được không?”



“Cũng đúng, chuyển xong thì không còn sức đi hát hò rồi, tớ tìm người xem!” Nói xong, Kiều Kiều liền tìm mấy người nhờ chuyển đến phòng kí túc xá của cô, sau đó chưa dọn dẹp đồ đạc gì đã kéo Cố Tam Nhi đi hát hò rồi.



Lúc hát hò, Cố Tam Nhi đem chuyện ngày mai đi cắt băng khánh thành quên sạch sành sanh.



Bốn giờ sáng, cô thực sự không hát nổi nữa, nằm trên ghế bắt đầu ngủ.



Nam Lịch Viễn đứng ở nơi cắt băng khánh thành, lo lắng, anh cho người về nhà đón cô nhưng không có ai lên tiếng, chắc là không có ở nhà.



Nam Lịch Viễn liên tục gọi điện thoại cho cô nhưng không có ai bắt máy, khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn là rất nhỏ.



Nam Lịch Viễn gọi một vòng, không có ai nhìn thấy cô.



Anh thậm chí còn gọi cho thầy Edward, thầy nói: “Hôm qua cậu Diệp bảo là cô ấy về rồi, đi đón bạn!”



Nam Lịch Viễn nhíu chặt mày.



Số điện thoại Diệp Mậu Sâm không khó tìm, sau khi gọi đi, nghe thấy âm thanh từ tính của Diệp Mậu Sâm vang lên “Alo”...



“Hôm qua bọn tôi làm đá ở phòng thực hành, sau đó cô ấy đi đón bạn, đón ai thì tôi không biết.”



Nói xong, Diệp Mậu Sâm cúp máy.



Mặt Nam Lịch Viễn đen lại.



Cùng nhau làm xong kim cương!



Anh ra lệnh tất cả mọi người xung quanh đi “Toàn lực đi tìm bà chủ”.



Điện thoại Cố Tam Nhi vẫn mở, nhưng vì âm thanh karaoke quá lớn, cô lại ngủ say như vậy nên căn bản không nghe thấy cuộc gọi đến.



Đến lúc cô tỉnh dậy, đã là mười một giờ rồi. Cầm điện thoại lên xem, mới phát hiện trên màn hình hang trăm cuộc gọi và tin nhắn, cô bật dậy từ trên sô pha, kêu lên. “Chết rồi!”