Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 389 :

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


“ Nam Tổng, là lỗi của tôi, tôi không biết hôm nay Tam Nhi có nhiệm vụ cắt băng khởi công, là tôi hôm qua bám lấy bắt cô ấy đi hát!”



Trong nhà Nam Lịch Viễn, Kiều Kiều và Cố Tam Nhi đang đứng trước mặt Nam Lịch Viễn.



Nam Lịnh Viễn ngồi trên ghế sofa, hai chân gác lên nhau, nhìn hai cô gái thanh xuân đang nở rộ trước mặt.



Cố Tam Nhi hai tay xoắn lấy nhau đặt phía sau lưng, Kiều Kiều hai tay co lại phía trước người.



Nam Lịch Viễn ngồi trên ghế sofa, nhiệm vụ cắt băng khởi công đã đẩy lùi sang ngày mai rồi, Sau khi Cố Tam Nhi gọi điện thoại cho anh, anh chút nữa nổi trận lôi đình.



Ánh mắt Nam Lịch Viễn chuyển hướng sang Cố Tam Nhi, “ Em thì sao? Cũng quên rồi?”



Cố Tam Nhi hắng giọng ho một chút, cúi thấp đầu “ Em làm một buổi chiều chiều kim cương, đầu óc không tỉnh táo, Kiều Kiều lại dến bất ngờ, sau khi ra ngoài, thực sự là em quên rồi!”



Nam Lịch Viễn ý tứ sâu sắc nhìn cô nhiều hơn một chút.



Sau đó, anh xa vời hỏi một câu, “ Cho dù là em nghĩ cho chồng em nhiều hơn một chút sao?”



“ Được rồi! Cô có thể đi rồi!” Nam Lịch Viễn nói với Kiều Kiều.



Ánh mắt Kiều Kiều không yên tâm liếc nhìn Cố Tam Nhi một chút, Cố Tam Nhi dường như cũng thấp thỏm, dù sao cũng là việc lớn như vậy.



“ Cậu tự cầu phúc cho mình đi. Tam Nhi.” Kiều Kiều nắm tay Cố Tam Nhi một chút.



“ ừm.” Cố Tam Nhi trả lời một câu.



Cửa vang lên, Kiều Kiều đi rồi.



Nam Lịch Viễn vẫn nhìn trằm trằm Cố Tam Nhi, nói một câu, “ qua đây”.



“ Không cho phép mắng em, không cho phép đánh em!” Cố Tam Nhi có chút tủi thân nói ra, cô cũng biết bản thân mình đã gây ra họa lớn rồi, nghe nói lần cắt băng khởi công này vẫn là có mặt những nhân vật có địa vị cao, bởi vì cô mà bị bức ép lùi muộn lại, cô có thể nghĩ ra Nam Lịch Viễn vì việc này phải bồi thường bao nhiêu tiền, lỗ vốn mất bao nhiêu.



“ Anh không đánh em, không mắng em, qua đây.” Hơi Thở của Nam Lịch Viễn có chút ấm áp.



Cố Tam Nhi chần chừ một chút, đi đến bên cạnh anh, ánh mắt vẫn rất hồ nghi.



Nam Lịch Viễn lập tức kéo cô qua, kéo vào lòng mình, ngồi trên đùi anh.



Cố Tam Nhi cẩn thận nghiêm túc nhìn anh, lại trốn tránh, “ Chú Nam àh, lần này đích thực là Tam Nhi không đúng, anh phạt em đi!”




“ Đúng vậy.”



Diệp Mậu Thân lấy ra chiếc nhẫn này, quả nhiên là làm bằng tay, đã có thể sánh ngang với rất nhiều các thiết kế sư cao cấp, cho dù là chiếc nhẫn như thế, cũng có thể nhìn ra là mất rất nhiều tâm huyết, phía trên còn khắc một chữ “ Đồng”!



Khóe môi Diệp Mậu Thần nhếch lên, trong miệng đọc thầm chữ naỳ “ Đồng”.



“ Cô còn có việc sao, không có việc có thể đi.” Anh ta nói với Kiều Kiều.



Kiều Kiều cảm thấy đặc biệt bối rối, ở đây thêm một phút cũng cảm thấy khó chịu, cô chuồn lẹ.



Diệp Mậu Thân vẫn luôn nhìn trằm trằm chiếc nhẫn đó, tiếp đó, anh cười lên, đeo chiếc nhẫn lên tay của mình.l



Cố Tam Nhi ở trong xe taxi, đột nhiên nhớ ra việc chiếc nhẫn, lúc đang ăn cơm, người nhiều lộn xộn, nhẫn đâu rồi?



Cô lấy túi xách ra, bên trong không có.



Hoang mang nhớ ra chiếc nhẫn này là đặt cùng chỗ với cuốn sổ tay, đều là Kiều Kiều mang đi rồi sao?



Cô nhanh chóng gọi điện cho Kiều Kiều, hỏi chiếc nhẫn đó, có phải là do cô mang đi rồi không?



“ Nhẫn cái gì?” Kiều Kiều hỏi.



Vừa nãy trong phòng thực hành, chỉ nhìn thấy Cố Tam Nhi đang bận rộn, Cố Tam Nhi làm cái gì, cô thực không chú ý.



“ Chính là một thứ để trong túi vải sao?”



“ ừm, đúng rồi, cái đó không phải đưa cho anh ta sao? Tớ đều đã đưa cho anh ta rồi!” Kiều Kiều rất bối rối, “ Không phải cậu làm bài tập cậu giao cho Diệp Mậu Thân sao?”



“ Đây là đâu với đâu vây? Đây là tớ tặng chồng tớ. Nhẫn của tớ, tặng cho anh ta, tính là chuyện gì vậy?” Cố Tam Nhi đều gấp muốn khóc rồi.



Cô không biết số điện thoại của Diệp Mậu Thân, hỏi giáo sư Eward mới biết.



Điện thoại của cô hỏa tốc gọi cho Diệp Mậu Thân!



“ Diệp Tổng, xin lỗi, hôm nay Kiều Kiều đưa nhầm cho ngài một chiếc nhẫn, đó là tôi tặng chồng tôi, Kiều Kiều không biết, đưa cho Ngài rồi, có thể xin ngài trả cho tôi không? Nếu ngài tiện, tôi bây giờ đi lấy! Cố Tam Nhi rất sốt ruột.



Đầu bên kia, Diệp Mậu Thân không nói chuyện.